“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2003
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2003:Một người khóa họng.Một người móc tim.Một người tấn công vào huyệt chết.Đây rõ ràng đều là những đòn sát thủ!Bọn họ ra tay mà hoàn toàn không nương tay một chút nào.Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú.Với tình hình này… sợ là sắp có tai nạn chết người rồi đây!Nhưng giây tiếp theo…Bặc!Bặc!Hai tiếng quỷ dị vang lên.Hai tay vung về phía bóng người đó đột nhiên dừng lại.Chỉ nhìn thấy, hai cánh tay của bóng người đó giơ lên, khống chế hai tay đang vung tới một cách hoàn mỹ.Nhưng bóng người nào cũng chỉ có hai cánh tay mà thôi, cũng không phải là ba đầu sáu tay gì đó, trên cơ bản không thể hoàn toàn chống đỡ được nhiều công kích như vậy.Quả nhiên.Bốp!Bốp!Trái tim và họng của người này trực tiếp chịu một đòn nặng nề.Tiếng trầm đục vang lên.Tất cả những người có mặt ở đó đều hoảng sợ, trừng to mắt nhìn bóng người kia.Thế nhưng…Bóng người đó lại không hề chút sứt mẻ nào, nhìn chằm chằm vào người đó bằng đôi mắt lạnh lùng.“Hửm?” Người nọ có chút chột đạ, lùi lại hai bước theo bản năng, cảm thấy không ổn cho lắm.Theo lý thường mà nói, thì người bình thường chịu loại công kích này không chết cũng sẽ bị choáng, nhưng đối phương thì vẫn còn trơ mắt đứng sừng sững không ngã…‘3: 7/16 Thế này có hơi bất thường thì phải?Người nọ thầm cắn răng, gầm nhẹ một tiếng, rồi lại tung một quyền nữa ra.Nhưng nắm đấm của ông ta vừa mới giơ lên.VùiI Bóng người đột nhiên dùng sức, bẻ gấy hai cổ tay đang bị nắm kia, rồi lôi chủ nhân của cổ tay đó đâm mạnh vào người kia.Ầm!Nắm tay của người nọ còn chưa chạm vào bóng người kia, thì bản thân đã như miếng bánh mì kẹp, bị hai người ở bên trái và phải đập cho choáng váng.Người nọ liên tục lùi lại, nắt nổ đom đóm, chịu thiệt một vố to!Đợi sau khi ông ta ổn định thân hình, nhìn thấy cổ tay của thuộc hạ mình bị bẻ gãy, và đang phát ra tiếng kêu thê thảm, thì kinh hãi hét lên.“Lân! Tất cả lên hết cho tôi, giết chết tên đói”“RõI”Những người còn lại cắn răng, tất cả đều nhào tới.“Không cần nương tay!” Lâm Dương đột nhiên nói một câu.Những người có mặt ở đó đều run rẩy trong lòng.Mà trong khoảnh khắc lời này vừa phát ra, bóng người đó đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm của trường kiếm bên hông, tiện đà di chuyển cánh tay.118K Nhanh đến không thấy bóng dáng.Bọn họ không thể thấy rõ rốt cuộc người đó đã rút kiếm hay chưa, chỉ nhìn thấy một tia sáng màu bạc xẹt qua trước mặt anh ta.
Chương 2003:
Một người khóa họng.
Một người móc tim.
Một người tấn công vào huyệt chết.
Đây rõ ràng đều là những đòn sát thủ!
Bọn họ ra tay mà hoàn toàn không nương tay một chút nào.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú.
Với tình hình này… sợ là sắp có tai nạn chết người rồi đây!
Nhưng giây tiếp theo…
Bặc!
Bặc!
Hai tiếng quỷ dị vang lên.
Hai tay vung về phía bóng người đó đột nhiên dừng lại.
Chỉ nhìn thấy, hai cánh tay của bóng người đó giơ lên, khống chế hai tay đang vung tới một cách hoàn mỹ.
Nhưng bóng người nào cũng chỉ có hai cánh tay mà thôi, cũng không phải là ba đầu sáu tay gì đó, trên cơ bản không thể hoàn toàn chống đỡ được nhiều công kích như vậy.
Quả nhiên.
Bốp!
Bốp!
Trái tim và họng của người này trực tiếp chịu một đòn nặng nề.
Tiếng trầm đục vang lên.
Tất cả những người có mặt ở đó đều hoảng sợ, trừng to mắt nhìn bóng người kia.
Thế nhưng…
Bóng người đó lại không hề chút sứt mẻ nào, nhìn chằm chằm vào người đó bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Hửm?” Người nọ có chút chột đạ, lùi lại hai bước theo bản năng, cảm thấy không ổn cho lắm.
Theo lý thường mà nói, thì người bình thường chịu loại công kích này không chết cũng sẽ bị choáng, nhưng đối phương thì vẫn còn trơ mắt đứng sừng sững không ngã…
‘3: 7/16 Thế này có hơi bất thường thì phải?
Người nọ thầm cắn răng, gầm nhẹ một tiếng, rồi lại tung một quyền nữa ra.
Nhưng nắm đấm của ông ta vừa mới giơ lên.
VùiI Bóng người đột nhiên dùng sức, bẻ gấy hai cổ tay đang bị nắm kia, rồi lôi chủ nhân của cổ tay đó đâm mạnh vào người kia.
Ầm!
Nắm tay của người nọ còn chưa chạm vào bóng người kia, thì bản thân đã như miếng bánh mì kẹp, bị hai người ở bên trái và phải đập cho choáng váng.
Người nọ liên tục lùi lại, nắt nổ đom đóm, chịu thiệt một vố to!
Đợi sau khi ông ta ổn định thân hình, nhìn thấy cổ tay của thuộc hạ mình bị bẻ gãy, và đang phát ra tiếng kêu thê thảm, thì kinh hãi hét lên.
“Lân! Tất cả lên hết cho tôi, giết chết tên đói”
“RõI”
Những người còn lại cắn răng, tất cả đều nhào tới.
“Không cần nương tay!” Lâm Dương đột nhiên nói một câu.
Những người có mặt ở đó đều run rẩy trong lòng.
Mà trong khoảnh khắc lời này vừa phát ra, bóng người đó đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm của trường kiếm bên hông, tiện đà di chuyển cánh tay.
118K Nhanh đến không thấy bóng dáng.
Bọn họ không thể thấy rõ rốt cuộc người đó đã rút kiếm hay chưa, chỉ nhìn thấy một tia sáng màu bạc xẹt qua trước mặt anh ta.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2003:Một người khóa họng.Một người móc tim.Một người tấn công vào huyệt chết.Đây rõ ràng đều là những đòn sát thủ!Bọn họ ra tay mà hoàn toàn không nương tay một chút nào.Ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú.Với tình hình này… sợ là sắp có tai nạn chết người rồi đây!Nhưng giây tiếp theo…Bặc!Bặc!Hai tiếng quỷ dị vang lên.Hai tay vung về phía bóng người đó đột nhiên dừng lại.Chỉ nhìn thấy, hai cánh tay của bóng người đó giơ lên, khống chế hai tay đang vung tới một cách hoàn mỹ.Nhưng bóng người nào cũng chỉ có hai cánh tay mà thôi, cũng không phải là ba đầu sáu tay gì đó, trên cơ bản không thể hoàn toàn chống đỡ được nhiều công kích như vậy.Quả nhiên.Bốp!Bốp!Trái tim và họng của người này trực tiếp chịu một đòn nặng nề.Tiếng trầm đục vang lên.Tất cả những người có mặt ở đó đều hoảng sợ, trừng to mắt nhìn bóng người kia.Thế nhưng…Bóng người đó lại không hề chút sứt mẻ nào, nhìn chằm chằm vào người đó bằng đôi mắt lạnh lùng.“Hửm?” Người nọ có chút chột đạ, lùi lại hai bước theo bản năng, cảm thấy không ổn cho lắm.Theo lý thường mà nói, thì người bình thường chịu loại công kích này không chết cũng sẽ bị choáng, nhưng đối phương thì vẫn còn trơ mắt đứng sừng sững không ngã…‘3: 7/16 Thế này có hơi bất thường thì phải?Người nọ thầm cắn răng, gầm nhẹ một tiếng, rồi lại tung một quyền nữa ra.Nhưng nắm đấm của ông ta vừa mới giơ lên.VùiI Bóng người đột nhiên dùng sức, bẻ gấy hai cổ tay đang bị nắm kia, rồi lôi chủ nhân của cổ tay đó đâm mạnh vào người kia.Ầm!Nắm tay của người nọ còn chưa chạm vào bóng người kia, thì bản thân đã như miếng bánh mì kẹp, bị hai người ở bên trái và phải đập cho choáng váng.Người nọ liên tục lùi lại, nắt nổ đom đóm, chịu thiệt một vố to!Đợi sau khi ông ta ổn định thân hình, nhìn thấy cổ tay của thuộc hạ mình bị bẻ gãy, và đang phát ra tiếng kêu thê thảm, thì kinh hãi hét lên.“Lân! Tất cả lên hết cho tôi, giết chết tên đói”“RõI”Những người còn lại cắn răng, tất cả đều nhào tới.“Không cần nương tay!” Lâm Dương đột nhiên nói một câu.Những người có mặt ở đó đều run rẩy trong lòng.Mà trong khoảnh khắc lời này vừa phát ra, bóng người đó đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm của trường kiếm bên hông, tiện đà di chuyển cánh tay.118K Nhanh đến không thấy bóng dáng.Bọn họ không thể thấy rõ rốt cuộc người đó đã rút kiếm hay chưa, chỉ nhìn thấy một tia sáng màu bạc xẹt qua trước mặt anh ta.