“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2208
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2208:Vèo vèo vèo…Những chiếc kim châm cứu bay ra, Lâm Dương nhìn chằm chằm người đang lao tới, định phản kích.Hai bên đánh sục sôi ngút trời.Lã Tiến Vũ ở bên cạnh chắp tay, vừa cười vừa nhìn.“Thầy Lã, những người này không vấn đề chứ?” Gậu chín của nhà họ Đinh tới gần, thận trọng hỏi.“Yên tâm đi, những người này đều là do phía trên đặc biệt phái tới để đối phó với người của bác sỹ Lâm! Trước khi tới họ đã uống thuốc đặc chế, thực lực kinh người, chiến đấu quên sống quên chết! Mặc dù bác sỹ Lâm cũng là một võ y trác tuyệt, nhưng ở trước mặt những người này, khẳng định anh †a không ăn hời được đâu!” Lã Tiến Vũ cười ha ha.“Ha ha, có những lời này của ngài Lã, chúng tôi yên tâm rồi.” Cậu chín của nhà họ Đỉnh mỉm cười nói.Vù vù vù, vù vù vù…Là điện thoại của Lã Tiến Vũ reo.Liếc nhìn tên người gọi đến, Lã Tiến Vũ vội vàng nghe máy.“Hội trưởng, sao thế? Có gì dặn dò hả?”Tâm trạng Lã Tiến Vũ không tệ, mỉm cười hỏi.“Bác sỹ Lâm đâu? Bác sỹ Lâm ở đâu?”Đầu kia điện thoại hội trưởng vội hỏi.“Bác sỹ Lâm à? Anh ta đang ở cạnh tôi, hội trưởng ngài yên tâm! Không lâu nữa, người này sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa đâu!” Lã Tiến Vũ cười nói.“Cái gì? Cậu động thủ rồi?” Hội trưởng cao giọng.“Sao thế hội trưởng? Không phải ngài bảo tôi tới xử lý bác sỹ Lâm sao?” Lã Tiến Vũ nghi ngờ.“Bớt nói nhảm đi, cậu lập tức dẫn người rời khỏi đó cho tôi! Quay về! Nghe không?Bây giờ không thể đắc tội với bác sỹ Lâm!”Hội trưởng khẽ quát.“Đắc tội?” Đầu óc Lã Tiến Vũ mơ hồ: “Hội trưởng, chúng ta và Dương Hoa đã xé rách mặt, còn gì đắc tội hay không đắc tội chứ?Hơn nữa, Trường Cổ chúng ta sợ gì bác sỹ Lâm à?”“Thôn Dược Vương bị diệt rồi!”Hội trưởng không giải thích, chỉ gầm nhẹ nhả ra năm chữ.Năm chữ vang lên, Lã Tiến Vũ như bị sét đánh, đầu ong ong, nghỉ ngờ bản thân nghe lầm.“Căn cứ vào kết quả điều tra, có lẽ do bác sỹ Lâm tiêu diệt! Mặc dù không thể chắc chăn, nhưng… tám mươi phần trăm!” Hội trưởng nặng nề.Mấy lời này không khiến Lã Tiến Vũ suy sụp được.Nhưng đúng lúc này…Bịch bịch bịch.Một tràng âm thanh quỷ dị vang lên.Sau đó nhìn thấy vài bóng người bay tới, nặng nề ngã xuống cạnh Lã Tiến Vũ và cậu chín của nhà họ Đinh.Hai người đưa mắt nhìn nhau.Là cao thủ của Trường Cổi Trên người họ găm đầy những chiếc kim châm cứu, có một người còn bị mất tay, chân, nằm trên đất run rẩy điên cuồng, đã không còn là người, hoàn toàn mất sức chiến đấu.“Chuyện gì vậy?”Mọi người trợn tròn mắt.“Anh chín, thầy Lã! Mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi!”Lý Cường ở bên cạnh run rẩy kêu gọi.
Chương 2208:
Vèo vèo vèo…
Những chiếc kim châm cứu bay ra, Lâm Dương nhìn chằm chằm người đang lao tới, định phản kích.
Hai bên đánh sục sôi ngút trời.
Lã Tiến Vũ ở bên cạnh chắp tay, vừa cười vừa nhìn.
“Thầy Lã, những người này không vấn đề chứ?” Gậu chín của nhà họ Đinh tới gần, thận trọng hỏi.
“Yên tâm đi, những người này đều là do phía trên đặc biệt phái tới để đối phó với người của bác sỹ Lâm! Trước khi tới họ đã uống thuốc đặc chế, thực lực kinh người, chiến đấu quên sống quên chết! Mặc dù bác sỹ Lâm cũng là một võ y trác tuyệt, nhưng ở trước mặt những người này, khẳng định anh †a không ăn hời được đâu!” Lã Tiến Vũ cười ha ha.
“Ha ha, có những lời này của ngài Lã, chúng tôi yên tâm rồi.” Cậu chín của nhà họ Đỉnh mỉm cười nói.
Vù vù vù, vù vù vù…
Là điện thoại của Lã Tiến Vũ reo.
Liếc nhìn tên người gọi đến, Lã Tiến Vũ vội vàng nghe máy.
“Hội trưởng, sao thế? Có gì dặn dò hả?”
Tâm trạng Lã Tiến Vũ không tệ, mỉm cười hỏi.
“Bác sỹ Lâm đâu? Bác sỹ Lâm ở đâu?”
Đầu kia điện thoại hội trưởng vội hỏi.
“Bác sỹ Lâm à? Anh ta đang ở cạnh tôi, hội trưởng ngài yên tâm! Không lâu nữa, người này sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa đâu!” Lã Tiến Vũ cười nói.
“Cái gì? Cậu động thủ rồi?” Hội trưởng cao giọng.
“Sao thế hội trưởng? Không phải ngài bảo tôi tới xử lý bác sỹ Lâm sao?” Lã Tiến Vũ nghi ngờ.
“Bớt nói nhảm đi, cậu lập tức dẫn người rời khỏi đó cho tôi! Quay về! Nghe không?
Bây giờ không thể đắc tội với bác sỹ Lâm!”
Hội trưởng khẽ quát.
“Đắc tội?” Đầu óc Lã Tiến Vũ mơ hồ: “Hội trưởng, chúng ta và Dương Hoa đã xé rách mặt, còn gì đắc tội hay không đắc tội chứ?
Hơn nữa, Trường Cổ chúng ta sợ gì bác sỹ Lâm à?”
“Thôn Dược Vương bị diệt rồi!”
Hội trưởng không giải thích, chỉ gầm nhẹ nhả ra năm chữ.
Năm chữ vang lên, Lã Tiến Vũ như bị sét đánh, đầu ong ong, nghỉ ngờ bản thân nghe lầm.
“Căn cứ vào kết quả điều tra, có lẽ do bác sỹ Lâm tiêu diệt! Mặc dù không thể chắc chăn, nhưng… tám mươi phần trăm!” Hội trưởng nặng nề.
Mấy lời này không khiến Lã Tiến Vũ suy sụp được.
Nhưng đúng lúc này…
Bịch bịch bịch.
Một tràng âm thanh quỷ dị vang lên.
Sau đó nhìn thấy vài bóng người bay tới, nặng nề ngã xuống cạnh Lã Tiến Vũ và cậu chín của nhà họ Đinh.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Là cao thủ của Trường Cổi Trên người họ găm đầy những chiếc kim châm cứu, có một người còn bị mất tay, chân, nằm trên đất run rẩy điên cuồng, đã không còn là người, hoàn toàn mất sức chiến đấu.
“Chuyện gì vậy?”
Mọi người trợn tròn mắt.
“Anh chín, thầy Lã! Mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi!”
Lý Cường ở bên cạnh run rẩy kêu gọi.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2208:Vèo vèo vèo…Những chiếc kim châm cứu bay ra, Lâm Dương nhìn chằm chằm người đang lao tới, định phản kích.Hai bên đánh sục sôi ngút trời.Lã Tiến Vũ ở bên cạnh chắp tay, vừa cười vừa nhìn.“Thầy Lã, những người này không vấn đề chứ?” Gậu chín của nhà họ Đinh tới gần, thận trọng hỏi.“Yên tâm đi, những người này đều là do phía trên đặc biệt phái tới để đối phó với người của bác sỹ Lâm! Trước khi tới họ đã uống thuốc đặc chế, thực lực kinh người, chiến đấu quên sống quên chết! Mặc dù bác sỹ Lâm cũng là một võ y trác tuyệt, nhưng ở trước mặt những người này, khẳng định anh †a không ăn hời được đâu!” Lã Tiến Vũ cười ha ha.“Ha ha, có những lời này của ngài Lã, chúng tôi yên tâm rồi.” Cậu chín của nhà họ Đỉnh mỉm cười nói.Vù vù vù, vù vù vù…Là điện thoại của Lã Tiến Vũ reo.Liếc nhìn tên người gọi đến, Lã Tiến Vũ vội vàng nghe máy.“Hội trưởng, sao thế? Có gì dặn dò hả?”Tâm trạng Lã Tiến Vũ không tệ, mỉm cười hỏi.“Bác sỹ Lâm đâu? Bác sỹ Lâm ở đâu?”Đầu kia điện thoại hội trưởng vội hỏi.“Bác sỹ Lâm à? Anh ta đang ở cạnh tôi, hội trưởng ngài yên tâm! Không lâu nữa, người này sẽ không còn tồn tại trên thế giới này nữa đâu!” Lã Tiến Vũ cười nói.“Cái gì? Cậu động thủ rồi?” Hội trưởng cao giọng.“Sao thế hội trưởng? Không phải ngài bảo tôi tới xử lý bác sỹ Lâm sao?” Lã Tiến Vũ nghi ngờ.“Bớt nói nhảm đi, cậu lập tức dẫn người rời khỏi đó cho tôi! Quay về! Nghe không?Bây giờ không thể đắc tội với bác sỹ Lâm!”Hội trưởng khẽ quát.“Đắc tội?” Đầu óc Lã Tiến Vũ mơ hồ: “Hội trưởng, chúng ta và Dương Hoa đã xé rách mặt, còn gì đắc tội hay không đắc tội chứ?Hơn nữa, Trường Cổ chúng ta sợ gì bác sỹ Lâm à?”“Thôn Dược Vương bị diệt rồi!”Hội trưởng không giải thích, chỉ gầm nhẹ nhả ra năm chữ.Năm chữ vang lên, Lã Tiến Vũ như bị sét đánh, đầu ong ong, nghỉ ngờ bản thân nghe lầm.“Căn cứ vào kết quả điều tra, có lẽ do bác sỹ Lâm tiêu diệt! Mặc dù không thể chắc chăn, nhưng… tám mươi phần trăm!” Hội trưởng nặng nề.Mấy lời này không khiến Lã Tiến Vũ suy sụp được.Nhưng đúng lúc này…Bịch bịch bịch.Một tràng âm thanh quỷ dị vang lên.Sau đó nhìn thấy vài bóng người bay tới, nặng nề ngã xuống cạnh Lã Tiến Vũ và cậu chín của nhà họ Đinh.Hai người đưa mắt nhìn nhau.Là cao thủ của Trường Cổi Trên người họ găm đầy những chiếc kim châm cứu, có một người còn bị mất tay, chân, nằm trên đất run rẩy điên cuồng, đã không còn là người, hoàn toàn mất sức chiến đấu.“Chuyện gì vậy?”Mọi người trợn tròn mắt.“Anh chín, thầy Lã! Mau nghĩ cách đi, mau nghĩ cách đi!”Lý Cường ở bên cạnh run rẩy kêu gọi.