“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2367
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2367:Công Tôn Đại Hoàng hét lên.Mọi người bị dọa sợ, đang định nổ súng thì nghe bóng người kia vội vàng la lên: “Đừng bắn! Là tôi! Là tôi Những lời này vừa vang lên, mọi người khẩn trương nhìn lại, mới phát hiện người tới là Võ Mỹ Hạnh!“Là cô Mỹ Hạnh!”– 10/14 “Võ Mỹ Hạnh?”Công Tôn Đại Hoàng cũng sửng sốt, sau đó vẻ mặt lạnh lùng, giật lấy súng của người bên cạnh, họng súng đen xì chĩa về phía cô 1a.“Ngài Đại Hoàng, ngài làm gì thế?” Võ Mỹ Hạnh vô cùng sợ hãi, vội vàng giơ tay lên hỏi.“Những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng? Đang yên đang lành cô chạy tới nơi này làm gì?”“Ngài Đại Hoàng, tôi… Tôi chỉ muốn đi xuống dẫn người ở nơi này rời đi, không ngờ lại gặp ông ở đây…” Võ Mỹ Hạnh cũng vô cùng kinh ngạc.Công Tôn Đại Hoàng không hé răng, chỉ nhìn phía sau Võ Mỹ Hạnh.Thấy phía sau không có người, vẻ mặt – 1/4 Công Tôn Đại Hoàng âm u, khàn giọng nói: “Cô vào đi.”“Được… Được.”Võ Mỹ Hạnh gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại.Nhưng lúc ông ta đóng cửa lại.Pằng pằng pằng pằng…Súng trong tay Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên bắn ra tia lửa, mấy viên đạn bắn trúng đầu mấy thuộc hạ bên cạnh ông ta.Một lát sau, mấy người trực tiếp ngã xuống.sÁt?Võ Mỹ Hạnh hét lên.Công Tôn Đại Hoàng nhặt một khẩu súng trên đất lên, giơ lên cao nhằm ngay Võ Mỹ Hạnh, không chút do dự bóp cò.Păằng!Một viên đạn bắn ra ngoài.Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.Bùm bùm bùm!Một tia lửa bắn tung tóe ở giữa không trung.Sau đó khiến viên đạn đang bắn ra rơi xuống đất, còn tỏa ra khói.Công Tôn Đại Hoàng nhìn viên đạn, lúc này sắc mặt thay đổi.Chỉ thấy phía trên viên đạn kia, vậy mà cắm một cái kim châm cứu…“Bác sĩ Lâm!”Công Tôn Đại Hoàng gầm nhẹ ra tiếng, trên mặt đều là vặn vẹo và phẫn nộ.Bác sĩ Lâm vẫn tới đây rồi!Trốn đều không trốn được!Hơn nữa ông ta tin tưởng! Võ Mỹ Hạnh đã bán đứng ông ta!“Công Tôn Đại Hoàng, ông đúng là người giảo hoạt, cảm thấy mình bị lộ rồi, định giết sạch người ở đây diệt khẩu, sau đó bỏ trốn mất dạng sao?”Lâm Dương đi từ phía sau Võ Mỹ Hạnh ra, bình tĩnh nói.“Bác sĩ Lâm! Sao cậu tìm được tới đây?Không phải là tôi đã nói với Võ Mỹ Hạnh, tôi đã đổi nơi khác rồi sao?” Công Tôn Đại Hoàng nghiến răng quát.
Chương 2367:
Công Tôn Đại Hoàng hét lên.
Mọi người bị dọa sợ, đang định nổ súng thì nghe bóng người kia vội vàng la lên: “Đừng bắn! Là tôi! Là tôi Những lời này vừa vang lên, mọi người khẩn trương nhìn lại, mới phát hiện người tới là Võ Mỹ Hạnh!
“Là cô Mỹ Hạnh!”
– 10/14 “Võ Mỹ Hạnh?”
Công Tôn Đại Hoàng cũng sửng sốt, sau đó vẻ mặt lạnh lùng, giật lấy súng của người bên cạnh, họng súng đen xì chĩa về phía cô 1a.
“Ngài Đại Hoàng, ngài làm gì thế?” Võ Mỹ Hạnh vô cùng sợ hãi, vội vàng giơ tay lên hỏi.
“Những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng? Đang yên đang lành cô chạy tới nơi này làm gì?”
“Ngài Đại Hoàng, tôi… Tôi chỉ muốn đi xuống dẫn người ở nơi này rời đi, không ngờ lại gặp ông ở đây…” Võ Mỹ Hạnh cũng vô cùng kinh ngạc.
Công Tôn Đại Hoàng không hé răng, chỉ nhìn phía sau Võ Mỹ Hạnh.
Thấy phía sau không có người, vẻ mặt – 1/4 Công Tôn Đại Hoàng âm u, khàn giọng nói: “Cô vào đi.”
“Được… Được.”
Võ Mỹ Hạnh gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại.
Nhưng lúc ông ta đóng cửa lại.
Pằng pằng pằng pằng…
Súng trong tay Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên bắn ra tia lửa, mấy viên đạn bắn trúng đầu mấy thuộc hạ bên cạnh ông ta.
Một lát sau, mấy người trực tiếp ngã xuống.
sÁt?
Võ Mỹ Hạnh hét lên.
Công Tôn Đại Hoàng nhặt một khẩu súng trên đất lên, giơ lên cao nhằm ngay Võ Mỹ Hạnh, không chút do dự bóp cò.
Păằng!
Một viên đạn bắn ra ngoài.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Bùm bùm bùm!
Một tia lửa bắn tung tóe ở giữa không trung.
Sau đó khiến viên đạn đang bắn ra rơi xuống đất, còn tỏa ra khói.
Công Tôn Đại Hoàng nhìn viên đạn, lúc này sắc mặt thay đổi.
Chỉ thấy phía trên viên đạn kia, vậy mà cắm một cái kim châm cứu…
“Bác sĩ Lâm!”
Công Tôn Đại Hoàng gầm nhẹ ra tiếng, trên mặt đều là vặn vẹo và phẫn nộ.
Bác sĩ Lâm vẫn tới đây rồi!
Trốn đều không trốn được!
Hơn nữa ông ta tin tưởng! Võ Mỹ Hạnh đã bán đứng ông ta!
“Công Tôn Đại Hoàng, ông đúng là người giảo hoạt, cảm thấy mình bị lộ rồi, định giết sạch người ở đây diệt khẩu, sau đó bỏ trốn mất dạng sao?”
Lâm Dương đi từ phía sau Võ Mỹ Hạnh ra, bình tĩnh nói.
“Bác sĩ Lâm! Sao cậu tìm được tới đây?
Không phải là tôi đã nói với Võ Mỹ Hạnh, tôi đã đổi nơi khác rồi sao?” Công Tôn Đại Hoàng nghiến răng quát.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2367:Công Tôn Đại Hoàng hét lên.Mọi người bị dọa sợ, đang định nổ súng thì nghe bóng người kia vội vàng la lên: “Đừng bắn! Là tôi! Là tôi Những lời này vừa vang lên, mọi người khẩn trương nhìn lại, mới phát hiện người tới là Võ Mỹ Hạnh!“Là cô Mỹ Hạnh!”– 10/14 “Võ Mỹ Hạnh?”Công Tôn Đại Hoàng cũng sửng sốt, sau đó vẻ mặt lạnh lùng, giật lấy súng của người bên cạnh, họng súng đen xì chĩa về phía cô 1a.“Ngài Đại Hoàng, ngài làm gì thế?” Võ Mỹ Hạnh vô cùng sợ hãi, vội vàng giơ tay lên hỏi.“Những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng? Đang yên đang lành cô chạy tới nơi này làm gì?”“Ngài Đại Hoàng, tôi… Tôi chỉ muốn đi xuống dẫn người ở nơi này rời đi, không ngờ lại gặp ông ở đây…” Võ Mỹ Hạnh cũng vô cùng kinh ngạc.Công Tôn Đại Hoàng không hé răng, chỉ nhìn phía sau Võ Mỹ Hạnh.Thấy phía sau không có người, vẻ mặt – 1/4 Công Tôn Đại Hoàng âm u, khàn giọng nói: “Cô vào đi.”“Được… Được.”Võ Mỹ Hạnh gật đầu, cẩn thận đóng cửa lại.Nhưng lúc ông ta đóng cửa lại.Pằng pằng pằng pằng…Súng trong tay Công Tôn Đại Hoàng đột nhiên bắn ra tia lửa, mấy viên đạn bắn trúng đầu mấy thuộc hạ bên cạnh ông ta.Một lát sau, mấy người trực tiếp ngã xuống.sÁt?Võ Mỹ Hạnh hét lên.Công Tôn Đại Hoàng nhặt một khẩu súng trên đất lên, giơ lên cao nhằm ngay Võ Mỹ Hạnh, không chút do dự bóp cò.Păằng!Một viên đạn bắn ra ngoài.Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.Bùm bùm bùm!Một tia lửa bắn tung tóe ở giữa không trung.Sau đó khiến viên đạn đang bắn ra rơi xuống đất, còn tỏa ra khói.Công Tôn Đại Hoàng nhìn viên đạn, lúc này sắc mặt thay đổi.Chỉ thấy phía trên viên đạn kia, vậy mà cắm một cái kim châm cứu…“Bác sĩ Lâm!”Công Tôn Đại Hoàng gầm nhẹ ra tiếng, trên mặt đều là vặn vẹo và phẫn nộ.Bác sĩ Lâm vẫn tới đây rồi!Trốn đều không trốn được!Hơn nữa ông ta tin tưởng! Võ Mỹ Hạnh đã bán đứng ông ta!“Công Tôn Đại Hoàng, ông đúng là người giảo hoạt, cảm thấy mình bị lộ rồi, định giết sạch người ở đây diệt khẩu, sau đó bỏ trốn mất dạng sao?”Lâm Dương đi từ phía sau Võ Mỹ Hạnh ra, bình tĩnh nói.“Bác sĩ Lâm! Sao cậu tìm được tới đây?Không phải là tôi đã nói với Võ Mỹ Hạnh, tôi đã đổi nơi khác rồi sao?” Công Tôn Đại Hoàng nghiến răng quát.