“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2419
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Tô Dư ngẩng đầu, lau nước mắt ở khóe mi, sau đó khàn giọng đáp: “Em có thể tự đi lên được”“Em không sao chứ?”“Không sao đâu ạ”“Thật không?“Thật đó anh rể, em đã lớn như vậy rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu” Tô Dư nặn ra một nụ cười, cho dù đang khóc như mưa.Lâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Tóm lại, sau này lưu tâm một chút là được, không có gì đáng quan ngại, hơn ba trăm năm mươi tỷ mà thôi! Lợi nhuận mà em mang về cho Dương Hoa từ bộ phim truyền hình lần trước đó lên tới mấy trăm triệu đô, sau này quay thêm vài bộ là có thể trả lại!”“Vâng, em biết rồi, anh rể!” Tô Dư nín khóc và mỉm cười, vẻ lo lắng trên gương mặt đã bớt đi một chút.Quả thực, cô ấy đã xưa không bằng nay, không cần thiết phải ủ rũ như vậy.“bi lên đi”“Vâng, anh rể… anh nghỉ ngơi sớm một chút nha”“Ừm, chúc ngủ ngonl”Lâm Dương ngồi xe trở về Tập Đoàn Dương Hoa.Tô Dư cũng lập tức tiến vào khu phố.Nhưng cô ấy vừa mới bước vào khu phố, thì điện thoại lại vang lên.Cô ấy nhấn nhận cuộc gọi.“Ai vậy?”Tô Dư hỏi một tiếng.Nhưng một lát sau, thân hình của cô ấy như đóng băng ngay tại chỗ.Bước chân… cũng không thể tiến thêm về phía trước một bước nào nữa.Sáng sớm hôm sau.Trong văn phòng ở Dương Hoa.Thùng thùng thùng.Một tràng tiếng đập cửa dồn dập vang lên.Lâm Dương tỉnh lại từ trong mộng, trầm giọng quát: “Vào đi”Nhưng lại chỉ thấy Kỳ Vân chạy vào với gương mặt nhễ nhại mồ hôi.Sắc mặt của ông ấy trắng bệch đến cực điểm, nhìn điện thoại hết pin ở trên bàn của Lâm Dương, rồi lại nhìn anh, khóe miệng hé ra, nhưng lại run rẩy không dám lên tiếng. “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh nhíu mày hỏi.Kỳ Vân không hề nói chuyện, chỉ cầm điện thoại của mình, rồi run rẩy đưa cho Lâm Dương.Anh nhận điện thoại với vẻ mặt nặng nề, vừa nhìn đầu óc đã lập tức ong một tiếng rồi trống rỗng.“Tiêu đề hôm nay! Ngôi sao đang nổi tiếng Tô Dư, đã tự tử bằng cách cắt cổ tay tại nhà vào sáng sớm nay”“Tô Dư? Đã chết rồi sao?”Anh ngẩng đầu lên một cách khó khăn, nhìn chằm chằm vào ông ấy rồi hỏi.Lâm Dương điên rồi, anh gần như là tông cửa lao ra ngoài, nhanh chóng lái xe đến khu chung cư mà Tô Dư đang sống.Lúc này đã có rất đông người tụ tập ở quanh khu chung cư, cảnh sát đã kéo dây giới nghiêm, một lượng lớn phóng viên chen chúc đến nơi này, điên cuồng chụp những hình ảnh có thể liên quan đến tin tức kia.“Này anh làm qì thế, anh không thể đi vào!”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Tô Dư ngẩng đầu, lau nước mắt ở khóe mi, sau đó khàn giọng đáp: “Em có thể tự đi lên được”
“Em không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ”
“Thật không?
“Thật đó anh rể, em đã lớn như vậy rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu” Tô Dư nặn ra một nụ cười, cho dù đang khóc như mưa.
Lâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Tóm lại, sau này lưu tâm một chút là được, không có gì đáng quan ngại, hơn ba trăm năm mươi tỷ mà thôi! Lợi nhuận mà em mang về cho Dương Hoa từ bộ phim truyền hình lần trước đó lên tới mấy trăm triệu đô, sau này quay thêm vài bộ là có thể trả lại!”
“Vâng, em biết rồi, anh rể!” Tô Dư nín khóc và mỉm cười, vẻ lo lắng trên gương mặt đã bớt đi một chút.
Quả thực, cô ấy đã xưa không bằng nay, không cần thiết phải ủ rũ như vậy.
“bi lên đi”
“Vâng, anh rể… anh nghỉ ngơi sớm một chút nha”
“Ừm, chúc ngủ ngonl”
Lâm Dương ngồi xe trở về Tập Đoàn Dương Hoa.
Tô Dư cũng lập tức tiến vào khu phố.
Nhưng cô ấy vừa mới bước vào khu phố, thì điện thoại lại vang lên.
Cô ấy nhấn nhận cuộc gọi.
“Ai vậy?”
Tô Dư hỏi một tiếng.
Nhưng một lát sau, thân hình của cô ấy như đóng băng ngay tại chỗ.
Bước chân… cũng không thể tiến thêm về phía trước một bước nào nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Trong văn phòng ở Dương Hoa.
Thùng thùng thùng.
Một tràng tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Lâm Dương tỉnh lại từ trong mộng, trầm giọng quát: “Vào đi”
Nhưng lại chỉ thấy Kỳ Vân chạy vào với gương mặt nhễ nhại mồ hôi.
Sắc mặt của ông ấy trắng bệch đến cực điểm, nhìn điện thoại hết pin ở trên bàn của Lâm Dương, rồi lại nhìn anh, khóe miệng hé ra, nhưng lại run rẩy không dám lên tiếng. “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh nhíu mày hỏi.
Kỳ Vân không hề nói chuyện, chỉ cầm điện thoại của mình, rồi run rẩy đưa cho Lâm Dương.
Anh nhận điện thoại với vẻ mặt nặng nề, vừa nhìn đầu óc đã lập tức ong một tiếng rồi trống rỗng.
“Tiêu đề hôm nay! Ngôi sao đang nổi tiếng Tô Dư, đã tự tử bằng cách cắt cổ tay tại nhà vào sáng sớm nay”
“Tô Dư? Đã chết rồi sao?”
Anh ngẩng đầu lên một cách khó khăn, nhìn chằm chằm vào ông ấy rồi hỏi.
Lâm Dương điên rồi, anh gần như là tông cửa lao ra ngoài, nhanh chóng lái xe đến khu chung cư mà Tô Dư đang sống.
Lúc này đã có rất đông người tụ tập ở quanh khu chung cư, cảnh sát đã kéo dây giới nghiêm, một lượng lớn phóng viên chen chúc đến nơi này, điên cuồng chụp những hình ảnh có thể liên quan đến tin tức kia.
“Này anh làm qì thế, anh không thể đi vào!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Tô Dư ngẩng đầu, lau nước mắt ở khóe mi, sau đó khàn giọng đáp: “Em có thể tự đi lên được”“Em không sao chứ?”“Không sao đâu ạ”“Thật không?“Thật đó anh rể, em đã lớn như vậy rồi, anh không cần lo lắng cho em đâu” Tô Dư nặn ra một nụ cười, cho dù đang khóc như mưa.Lâm Dương bất đắc dĩ thở dài: “Tóm lại, sau này lưu tâm một chút là được, không có gì đáng quan ngại, hơn ba trăm năm mươi tỷ mà thôi! Lợi nhuận mà em mang về cho Dương Hoa từ bộ phim truyền hình lần trước đó lên tới mấy trăm triệu đô, sau này quay thêm vài bộ là có thể trả lại!”“Vâng, em biết rồi, anh rể!” Tô Dư nín khóc và mỉm cười, vẻ lo lắng trên gương mặt đã bớt đi một chút.Quả thực, cô ấy đã xưa không bằng nay, không cần thiết phải ủ rũ như vậy.“bi lên đi”“Vâng, anh rể… anh nghỉ ngơi sớm một chút nha”“Ừm, chúc ngủ ngonl”Lâm Dương ngồi xe trở về Tập Đoàn Dương Hoa.Tô Dư cũng lập tức tiến vào khu phố.Nhưng cô ấy vừa mới bước vào khu phố, thì điện thoại lại vang lên.Cô ấy nhấn nhận cuộc gọi.“Ai vậy?”Tô Dư hỏi một tiếng.Nhưng một lát sau, thân hình của cô ấy như đóng băng ngay tại chỗ.Bước chân… cũng không thể tiến thêm về phía trước một bước nào nữa.Sáng sớm hôm sau.Trong văn phòng ở Dương Hoa.Thùng thùng thùng.Một tràng tiếng đập cửa dồn dập vang lên.Lâm Dương tỉnh lại từ trong mộng, trầm giọng quát: “Vào đi”Nhưng lại chỉ thấy Kỳ Vân chạy vào với gương mặt nhễ nhại mồ hôi.Sắc mặt của ông ấy trắng bệch đến cực điểm, nhìn điện thoại hết pin ở trên bàn của Lâm Dương, rồi lại nhìn anh, khóe miệng hé ra, nhưng lại run rẩy không dám lên tiếng. “Đã xảy ra chuyện gì?” Anh nhíu mày hỏi.Kỳ Vân không hề nói chuyện, chỉ cầm điện thoại của mình, rồi run rẩy đưa cho Lâm Dương.Anh nhận điện thoại với vẻ mặt nặng nề, vừa nhìn đầu óc đã lập tức ong một tiếng rồi trống rỗng.“Tiêu đề hôm nay! Ngôi sao đang nổi tiếng Tô Dư, đã tự tử bằng cách cắt cổ tay tại nhà vào sáng sớm nay”“Tô Dư? Đã chết rồi sao?”Anh ngẩng đầu lên một cách khó khăn, nhìn chằm chằm vào ông ấy rồi hỏi.Lâm Dương điên rồi, anh gần như là tông cửa lao ra ngoài, nhanh chóng lái xe đến khu chung cư mà Tô Dư đang sống.Lúc này đã có rất đông người tụ tập ở quanh khu chung cư, cảnh sát đã kéo dây giới nghiêm, một lượng lớn phóng viên chen chúc đến nơi này, điên cuồng chụp những hình ảnh có thể liên quan đến tin tức kia.“Này anh làm qì thế, anh không thể đi vào!”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên