“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2485

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh hỏi. “Chuyện này…Chính tôi cũng không biết, có lẽ là do…Ba của cậu nhớ con trai”Lâm Trường Phúc miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đáp.“Ha ha ha, nhưng đứa con trai này cũng nhớ mẹ, ông hỏi ông ta xem, mẹ tôi thì sao?”Lâm Dương cười khẩy, cúp điện thoại.Nhưng không bao lâu sau, Lâm Trường Phúc lại gọi điện thoại đến.Lâm Dương không nghe máy, nhưng Lâm Trường Phúc vẫn tiếp tục gọi đến.Lâm Dương chần chờ một lúc, sau cùng vẫn bấm nút nghe.“Còn có việc gì không?”“Cậu chủ, cậu đừng tức giận như thế, thật ra ông chủ cũng biết mình đã sai, nếu không, sao ông chủ lại tự mình ra lệnh cho Lâm Trường Phúc mang theo quà đến Giang Thành thăm hỏi cậu chủ chứ”Lâm Trường Phúc thở hổn hển nói.“Thăm hỏi tôi ư?”Lâm Dương càng thêm ngoài ý muốn.Cũng càng cảm thấy sự việc không thích hợp.Đang yên đang lành, người nhà họ Lâm bị động kinh à? “Cậu chủ, cậu đang ở đâu thế? Tôi đã đến Giang Thành rồi, tôi nên đem những món quà mà ông chủ gửi đến giao cho cậu”Lâm Trường Phúc cười nói.“Cái gì? Ông đã đến Giang Thành rồi ư?”Sắc mặt Lâm Dương căng thẳng, sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Dương trâm giọng nói.“Tôi ở đường Vĩnh Hòa”“Được tôi sẽ lập tức đến đó ngay”Sau khi nói xong câu này, Lâm Trường Phúc cúp máy. Lâm Dương cau mày, chần chờ một lúc, anh gọi cho Huỳnh Lam.Không lâu sau, Huỳnh Lam chạy chậm đến.“Chủ tịch Lâm”“Dân theo mấy người đến đường Vĩnh Hòa một chuyến!” Lâm Dương trầm giọng nói nhỏ vào tai Huỳnh Lam mấy câu.Huỳnh Lam trịnh trọng gật đầu, tràn đây tự tin nói.“Chủ tịch Lâm yên tâm đi, việc này tôi rất quen thuộc, cứ giao cho tôi.”Sau khi nói xong, ông ta lái xe rời khỏi học viện Phái Nam Y.Cùng lúc đó một chiếc xe Lincoln màu đen đỗ ở ven đường Vĩnh Hòa.Sau đó một người đàn ông hơi mập bước xuống xe. Ông ta mở cốp sau của xe, đem một lượng lớn quà tặng đặt ở ven đường, sau đó cầm điện thoại đi động gọi cho Lâm Dương.Nhưng sau mấy lần gọi, trong điện thoại chỉ truyền đến một giọng nói.“Xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi đã tạm khóa”“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?”Người đàn ông mập mạp sửng sốt.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Lâm Dương ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh hỏi. “Chuyện này…

Chính tôi cũng không biết, có lẽ là do…

Ba của cậu nhớ con trai”

Lâm Trường Phúc miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đáp.

“Ha ha ha, nhưng đứa con trai này cũng nhớ mẹ, ông hỏi ông ta xem, mẹ tôi thì sao?”

Lâm Dương cười khẩy, cúp điện thoại.

Nhưng không bao lâu sau, Lâm Trường Phúc lại gọi điện thoại đến.

Lâm Dương không nghe máy, nhưng Lâm Trường Phúc vẫn tiếp tục gọi đến.

Lâm Dương chần chờ một lúc, sau cùng vẫn bấm nút nghe.

“Còn có việc gì không?”

“Cậu chủ, cậu đừng tức giận như thế, thật ra ông chủ cũng biết mình đã sai, nếu không, sao ông chủ lại tự mình ra lệnh cho Lâm Trường Phúc mang theo quà đến Giang Thành thăm hỏi cậu chủ chứ”

Lâm Trường Phúc thở hổn hển nói.

“Thăm hỏi tôi ư?”

Lâm Dương càng thêm ngoài ý muốn.

Cũng càng cảm thấy sự việc không thích hợp.

Đang yên đang lành, người nhà họ Lâm bị động kinh à? “Cậu chủ, cậu đang ở đâu thế? Tôi đã đến Giang Thành rồi, tôi nên đem những món quà mà ông chủ gửi đến giao cho cậu”

Lâm Trường Phúc cười nói.

“Cái gì? Ông đã đến Giang Thành rồi ư?”

Sắc mặt Lâm Dương căng thẳng, sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Dương trâm giọng nói.

“Tôi ở đường Vĩnh Hòa”

“Được tôi sẽ lập tức đến đó ngay”

Sau khi nói xong câu này, Lâm Trường Phúc cúp máy. Lâm Dương cau mày, chần chờ một lúc, anh gọi cho Huỳnh Lam.

Không lâu sau, Huỳnh Lam chạy chậm đến.

“Chủ tịch Lâm”

“Dân theo mấy người đến đường Vĩnh Hòa một chuyến!” Lâm Dương trầm giọng nói nhỏ vào tai Huỳnh Lam mấy câu.

Huỳnh Lam trịnh trọng gật đầu, tràn đây tự tin nói.

“Chủ tịch Lâm yên tâm đi, việc này tôi rất quen thuộc, cứ giao cho tôi.”

Sau khi nói xong, ông ta lái xe rời khỏi học viện Phái Nam Y.

Cùng lúc đó một chiếc xe Lincoln màu đen đỗ ở ven đường Vĩnh Hòa.

Sau đó một người đàn ông hơi mập bước xuống xe. Ông ta mở cốp sau của xe, đem một lượng lớn quà tặng đặt ở ven đường, sau đó cầm điện thoại đi động gọi cho Lâm Dương.

Nhưng sau mấy lần gọi, trong điện thoại chỉ truyền đến một giọng nói.

“Xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi đã tạm khóa”

“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?”

Người đàn ông mập mạp sửng sốt.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương ổn định lại tâm trạng, bình tĩnh hỏi. “Chuyện này…Chính tôi cũng không biết, có lẽ là do…Ba của cậu nhớ con trai”Lâm Trường Phúc miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đáp.“Ha ha ha, nhưng đứa con trai này cũng nhớ mẹ, ông hỏi ông ta xem, mẹ tôi thì sao?”Lâm Dương cười khẩy, cúp điện thoại.Nhưng không bao lâu sau, Lâm Trường Phúc lại gọi điện thoại đến.Lâm Dương không nghe máy, nhưng Lâm Trường Phúc vẫn tiếp tục gọi đến.Lâm Dương chần chờ một lúc, sau cùng vẫn bấm nút nghe.“Còn có việc gì không?”“Cậu chủ, cậu đừng tức giận như thế, thật ra ông chủ cũng biết mình đã sai, nếu không, sao ông chủ lại tự mình ra lệnh cho Lâm Trường Phúc mang theo quà đến Giang Thành thăm hỏi cậu chủ chứ”Lâm Trường Phúc thở hổn hển nói.“Thăm hỏi tôi ư?”Lâm Dương càng thêm ngoài ý muốn.Cũng càng cảm thấy sự việc không thích hợp.Đang yên đang lành, người nhà họ Lâm bị động kinh à? “Cậu chủ, cậu đang ở đâu thế? Tôi đã đến Giang Thành rồi, tôi nên đem những món quà mà ông chủ gửi đến giao cho cậu”Lâm Trường Phúc cười nói.“Cái gì? Ông đã đến Giang Thành rồi ư?”Sắc mặt Lâm Dương căng thẳng, sau khi suy nghĩ một lúc, Lâm Dương trâm giọng nói.“Tôi ở đường Vĩnh Hòa”“Được tôi sẽ lập tức đến đó ngay”Sau khi nói xong câu này, Lâm Trường Phúc cúp máy. Lâm Dương cau mày, chần chờ một lúc, anh gọi cho Huỳnh Lam.Không lâu sau, Huỳnh Lam chạy chậm đến.“Chủ tịch Lâm”“Dân theo mấy người đến đường Vĩnh Hòa một chuyến!” Lâm Dương trầm giọng nói nhỏ vào tai Huỳnh Lam mấy câu.Huỳnh Lam trịnh trọng gật đầu, tràn đây tự tin nói.“Chủ tịch Lâm yên tâm đi, việc này tôi rất quen thuộc, cứ giao cho tôi.”Sau khi nói xong, ông ta lái xe rời khỏi học viện Phái Nam Y.Cùng lúc đó một chiếc xe Lincoln màu đen đỗ ở ven đường Vĩnh Hòa.Sau đó một người đàn ông hơi mập bước xuống xe. Ông ta mở cốp sau của xe, đem một lượng lớn quà tặng đặt ở ven đường, sau đó cầm điện thoại đi động gọi cho Lâm Dương.Nhưng sau mấy lần gọi, trong điện thoại chỉ truyền đến một giọng nói.“Xin lỗi thuê bao quý khách vừa gọi đã tạm khóa”“Hả? Xảy ra chuyện gì thế?”Người đàn ông mập mạp sửng sốt.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2485