“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2514

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Sau khi nói xong, ông ta đi ra ngoài.Nhưng vừa đi đến cửa, bỗng nhiên Tào Đức Duy ngăn ông ta lại.Hắc Ngũ giật mình.“Người ở trong từ đường thì ở lại, đợi ở đó đi, đừng nên đi linh tỉnh”Tào Đức Duy bình tĩnh nói.“Hả?”Người nhà họ Hắc ở trong từ đường lập tức luống cuống.Lúc này mọi người mới biết được, chủ tịch Lâm đã coi bọn họ làm con tin mà đối đãi rồi.“Chủ tịch Lâm!”Hắc Ngũ bất chợt quay đầu lại.“Muốn gọi điện thoại thì gọi ở đây đi, nếu không tôi sẽ tự mình gọi cho tộc trưởng của các ông”Lâm Dương hít một hơi thuốc, vẻ mặt không đổi nói. Hắc Ngũ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, im lặng đợi ở trong từ đường.Bầu không khí ở trong từ đường vô cùng áp lực.Hắc Ngũ nhíu mày, không nói một lời.Hắc Gia Nguyên run lẩy bẩy, anh ta biết lúc này anh ta gây ra họa lớn rồi.Tuy mọi việc anh ta làm đều dựa theo mệnh lệnh của gia tộc, nhưng anh ta tin, gia tộc nhất định sẽ vì khiến chủ tịch Lâm nguôi giận mà bán anh ta điLàm sao bây giờ? Hắc Gia Nguyên đứng ngồi không yên, gương mặt trắng bệch.Mà đúng lúc này, một giọng nói hờ hững truyền đến. “Anh tên là Hắc Gia Nguyên đúng không? Anh, lại đây!” “Chủ tịch Lâm?”Toàn thân Hắc Gia Nguyên run lên, hai chân cứng đờ tại chỗ, không dám cất bước. “Sao thế? Muốn tôi mời anh đến à?”Lâm Dương nghiêng đầu.“Chủ tịch Lâm, cậu tìm Gia Nguyên có chuyện gì không?” Hắc Ngũ định can thiệp chuyện này.Nhưng Lâm Dương không cho ông ta cơ hội.“Tôi có gọi ông sao?”Lâm Dương nhìn ông ta.Vẻ mặt Hắc Ngũ thay đổi, không dám lên tiếng nữa. Hắc Gia Nguyên đành phải kiên trì đi qua.“Chủ…Chủ tịch Lâm, anh có gì phân phó sao?”“Anh nói xem, là ai bảo anh nói tôi mang đầu tới tạ tội?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.“Chuyện này…Không có ai sai hết, là…Là tôi tự chủ trương, đúng vậy, là tôi tự mình chủ trương!”Hắc Gia Nguyên vội vàng nói.“Vậy sao? Vậy thì được rồi”Lâm Dương vung tay: “Giết anh ta”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Sau khi nói xong, ông ta đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi đến cửa, bỗng nhiên Tào Đức Duy ngăn ông ta lại.

Hắc Ngũ giật mình.

“Người ở trong từ đường thì ở lại, đợi ở đó đi, đừng nên đi linh tỉnh”

Tào Đức Duy bình tĩnh nói.

“Hả?”

Người nhà họ Hắc ở trong từ đường lập tức luống cuống.

Lúc này mọi người mới biết được, chủ tịch Lâm đã coi bọn họ làm con tin mà đối đãi rồi.

“Chủ tịch Lâm!”

Hắc Ngũ bất chợt quay đầu lại.

“Muốn gọi điện thoại thì gọi ở đây đi, nếu không tôi sẽ tự mình gọi cho tộc trưởng của các ông”

Lâm Dương hít một hơi thuốc, vẻ mặt không đổi nói. Hắc Ngũ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, im lặng đợi ở trong từ đường.

Bầu không khí ở trong từ đường vô cùng áp lực.

Hắc Ngũ nhíu mày, không nói một lời.

Hắc Gia Nguyên run lẩy bẩy, anh ta biết lúc này anh ta gây ra họa lớn rồi.

Tuy mọi việc anh ta làm đều dựa theo mệnh lệnh của gia tộc, nhưng anh ta tin, gia tộc nhất định sẽ vì khiến chủ tịch Lâm nguôi giận mà bán anh ta đi

Làm sao bây giờ? Hắc Gia Nguyên đứng ngồi không yên, gương mặt trắng bệch.

Mà đúng lúc này, một giọng nói hờ hững truyền đến. “Anh tên là Hắc Gia Nguyên đúng không? Anh, lại đây!” “Chủ tịch Lâm?”

Toàn thân Hắc Gia Nguyên run lên, hai chân cứng đờ tại chỗ, không dám cất bước.

 

“Sao thế? Muốn tôi mời anh đến à?”

Lâm Dương nghiêng đầu.

“Chủ tịch Lâm, cậu tìm Gia Nguyên có chuyện gì không?” Hắc Ngũ định can thiệp chuyện này.

Nhưng Lâm Dương không cho ông ta cơ hội.

“Tôi có gọi ông sao?”

Lâm Dương nhìn ông ta.

Vẻ mặt Hắc Ngũ thay đổi, không dám lên tiếng nữa. Hắc Gia Nguyên đành phải kiên trì đi qua.

“Chủ…

Chủ tịch Lâm, anh có gì phân phó sao?”

“Anh nói xem, là ai bảo anh nói tôi mang đầu tới tạ tội?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.

“Chuyện này…

Không có ai sai hết, là…

Là tôi tự chủ trương, đúng vậy, là tôi tự mình chủ trương!”

Hắc Gia Nguyên vội vàng nói.

“Vậy sao? Vậy thì được rồi”

Lâm Dương vung tay: “Giết anh ta”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Sau khi nói xong, ông ta đi ra ngoài.Nhưng vừa đi đến cửa, bỗng nhiên Tào Đức Duy ngăn ông ta lại.Hắc Ngũ giật mình.“Người ở trong từ đường thì ở lại, đợi ở đó đi, đừng nên đi linh tỉnh”Tào Đức Duy bình tĩnh nói.“Hả?”Người nhà họ Hắc ở trong từ đường lập tức luống cuống.Lúc này mọi người mới biết được, chủ tịch Lâm đã coi bọn họ làm con tin mà đối đãi rồi.“Chủ tịch Lâm!”Hắc Ngũ bất chợt quay đầu lại.“Muốn gọi điện thoại thì gọi ở đây đi, nếu không tôi sẽ tự mình gọi cho tộc trưởng của các ông”Lâm Dương hít một hơi thuốc, vẻ mặt không đổi nói. Hắc Ngũ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, im lặng đợi ở trong từ đường.Bầu không khí ở trong từ đường vô cùng áp lực.Hắc Ngũ nhíu mày, không nói một lời.Hắc Gia Nguyên run lẩy bẩy, anh ta biết lúc này anh ta gây ra họa lớn rồi.Tuy mọi việc anh ta làm đều dựa theo mệnh lệnh của gia tộc, nhưng anh ta tin, gia tộc nhất định sẽ vì khiến chủ tịch Lâm nguôi giận mà bán anh ta điLàm sao bây giờ? Hắc Gia Nguyên đứng ngồi không yên, gương mặt trắng bệch.Mà đúng lúc này, một giọng nói hờ hững truyền đến. “Anh tên là Hắc Gia Nguyên đúng không? Anh, lại đây!” “Chủ tịch Lâm?”Toàn thân Hắc Gia Nguyên run lên, hai chân cứng đờ tại chỗ, không dám cất bước. “Sao thế? Muốn tôi mời anh đến à?”Lâm Dương nghiêng đầu.“Chủ tịch Lâm, cậu tìm Gia Nguyên có chuyện gì không?” Hắc Ngũ định can thiệp chuyện này.Nhưng Lâm Dương không cho ông ta cơ hội.“Tôi có gọi ông sao?”Lâm Dương nhìn ông ta.Vẻ mặt Hắc Ngũ thay đổi, không dám lên tiếng nữa. Hắc Gia Nguyên đành phải kiên trì đi qua.“Chủ…Chủ tịch Lâm, anh có gì phân phó sao?”“Anh nói xem, là ai bảo anh nói tôi mang đầu tới tạ tội?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi.“Chuyện này…Không có ai sai hết, là…Là tôi tự chủ trương, đúng vậy, là tôi tự mình chủ trương!”Hắc Gia Nguyên vội vàng nói.“Vậy sao? Vậy thì được rồi”Lâm Dương vung tay: “Giết anh ta”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2514