“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2550

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Một lát sau, trên màn hình của laptop xuất hiện hình ảnh giống như radar vậy.“Ở phụ cận anh ta còn sáu đồng bọn, vừa rồi tín hiệu kia chính là phát cho mấy người đó”Người kia vội vàng nói.“Thật ư?”“Lập tức khóa chặt vị trí của bọn họ, chúng ta lập tức đi bắt”Dạ Kiếm Thần vội vã nói.“RõI”Người kia gật đầu.Nhưng chỉ một lát sau, anh ta đột nhiên phát giác được không đúng, ngạc nhiên nói.“Tiên sinh, sáu người này đang di chuyển”“Di chuyển?”“Đúng thế, bọn họ đang di chuyển với một tốc độ rất nhanh, hình như bọn họ đang chạy trốn”Người kia sững sờ nói.“Cái gì? Chạy trốn ư?”“Chẳng lẽ bọn họ ý thức được chính mình bị lộ à? Nếu không sao lại muốn chạy trốn”Lâm Côn Luân nhíu mày hỏi.Dạ Kiếm Thần cũng là trăm mối ngổn ngang không cách nào giải thích được.Nhưng đúng lúc này, dường như người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia phát giác được gì đó, gào thét thê lương.“Không xong rồi, nhanh trốn, nhanh rời khỏi cửa vào của cấm địa”“Cái gì?Mọi người khiếp sợ không thôi, tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, khó hiểu nhìn về phía người đàn ông mặc áo màu đỏ kiaNhưng người đàn ông này không tiếp tục để ý đến mọi người kia, quay đầu chạy đi.Dạ Kiếm Thần và Lâm Côn Luân trở nên run rẩy, lập tức hiểu ra được điều gì đó vội vàng rút lui khỏi lối vào của cấm địa.Một số người thông minh cũng vội vàng rời đi.Hơn nữa ngay tại lúc những người này vừa mới chuẩn bị rút lui, âm ầm ầm.Một tiếng nổ vang trời từ cửa lối vào cấm địa truyền đến.Sóng khí kinh khủng trực tiếp thôn phệ xung quanh cấm địa.Bụi đất xung quanh cuốn lên, hòn non bộ xung quanh đều bị nổ tung, đất bị xới tung lên, tường bao sụp đổ, những gốc đại thụ cũng gãy đổ.Dưới vụ nổ khủng khiếp này, xung quanh đều bị san bằng.Về phần những công sự phòng ngự được bố trí ở lối vào cấm địa đã sớm bị hư hỏng, những người phụ trách canh giữ ở cấm địa đều năm la liệt trên mặt tất, từng người đều bị thương nặng, hoặc là hấp hối.Đám người Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm Thần, chật vật bò lên.Sau lưng bọn họ truyên đến cảm giác đau rát, phần áo sau lưng đều bị rách tả tơi, hơn nữa trên lưng bọn họ còn để lại những vết máu vô cùng đáng sợ, giống như bị lưỡi dao sắc bén chém qua.“Mọi người không sao chứ?”Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ vịn vào tảng đá bên cạnh để đứng dậy.“Không sao…”“Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra vậy?”Vẻ mặt Lâm Côn Luân tràn ngập giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói “Uy lực như thế, tuyệt đối không phải là do sức người, chắc hẳn là do cơ quan nào đó trong cấm địa tạo thành”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Một lát sau, trên màn hình của laptop xuất hiện hình ảnh giống như radar vậy.

“Ở phụ cận anh ta còn sáu đồng bọn, vừa rồi tín hiệu kia chính là phát cho mấy người đó”

Người kia vội vàng nói.

“Thật ư?”

“Lập tức khóa chặt vị trí của bọn họ, chúng ta lập tức đi bắt”

Dạ Kiếm Thần vội vã nói.

“RõI”

Người kia gật đầu.

Nhưng chỉ một lát sau, anh ta đột nhiên phát giác được không đúng, ngạc nhiên nói.

“Tiên sinh, sáu người này đang di chuyển”

“Di chuyển?”

“Đúng thế, bọn họ đang di chuyển với một tốc độ rất nhanh, hình như bọn họ đang chạy trốn”

Người kia sững sờ nói.

“Cái gì? Chạy trốn ư?”

“Chẳng lẽ bọn họ ý thức được chính mình bị lộ à? Nếu không sao lại muốn chạy trốn”

Lâm Côn Luân nhíu mày hỏi.

Dạ Kiếm Thần cũng là trăm mối ngổn ngang không cách nào giải thích được.

Nhưng đúng lúc này, dường như người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia phát giác được gì đó, gào thét thê lương.

“Không xong rồi, nhanh trốn, nhanh rời khỏi cửa vào của cấm địa”

“Cái gì?

Mọi người khiếp sợ không thôi, tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, khó hiểu nhìn về phía người đàn ông mặc áo màu đỏ kia

Nhưng người đàn ông này không tiếp tục để ý đến mọi người kia, quay đầu chạy đi.

Dạ Kiếm Thần và Lâm Côn Luân trở nên run rẩy, lập tức hiểu ra được điều gì đó vội vàng rút lui khỏi lối vào của cấm địa.

Một số người thông minh cũng vội vàng rời đi.

Hơn nữa ngay tại lúc những người này vừa mới chuẩn bị rút lui, âm ầm ầm.

Một tiếng nổ vang trời từ cửa lối vào cấm địa truyền đến.

Sóng khí kinh khủng trực tiếp thôn phệ xung quanh cấm địa.

Bụi đất xung quanh cuốn lên, hòn non bộ xung quanh đều bị nổ tung, đất bị xới tung lên, tường bao sụp đổ, những gốc đại thụ cũng gãy đổ.

Dưới vụ nổ khủng khiếp này, xung quanh đều bị san bằng.

Về phần những công sự phòng ngự được bố trí ở lối vào cấm địa đã sớm bị hư hỏng, những người phụ trách canh giữ ở cấm địa đều năm la liệt trên mặt tất, từng người đều bị thương nặng, hoặc là hấp hối.

Đám người Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm Thần, chật vật bò lên.

Sau lưng bọn họ truyên đến cảm giác đau rát, phần áo sau lưng đều bị rách tả tơi, hơn nữa trên lưng bọn họ còn để lại những vết máu vô cùng đáng sợ, giống như bị lưỡi dao sắc bén chém qua.

“Mọi người không sao chứ?”

Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ vịn vào tảng đá bên cạnh để đứng dậy.

“Không sao…”

“Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra vậy?”

Vẻ mặt Lâm Côn Luân tràn ngập giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói “Uy lực như thế, tuyệt đối không phải là do sức người, chắc hẳn là do cơ quan nào đó trong cấm địa tạo thành”

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Một lát sau, trên màn hình của laptop xuất hiện hình ảnh giống như radar vậy.“Ở phụ cận anh ta còn sáu đồng bọn, vừa rồi tín hiệu kia chính là phát cho mấy người đó”Người kia vội vàng nói.“Thật ư?”“Lập tức khóa chặt vị trí của bọn họ, chúng ta lập tức đi bắt”Dạ Kiếm Thần vội vã nói.“RõI”Người kia gật đầu.Nhưng chỉ một lát sau, anh ta đột nhiên phát giác được không đúng, ngạc nhiên nói.“Tiên sinh, sáu người này đang di chuyển”“Di chuyển?”“Đúng thế, bọn họ đang di chuyển với một tốc độ rất nhanh, hình như bọn họ đang chạy trốn”Người kia sững sờ nói.“Cái gì? Chạy trốn ư?”“Chẳng lẽ bọn họ ý thức được chính mình bị lộ à? Nếu không sao lại muốn chạy trốn”Lâm Côn Luân nhíu mày hỏi.Dạ Kiếm Thần cũng là trăm mối ngổn ngang không cách nào giải thích được.Nhưng đúng lúc này, dường như người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ kia phát giác được gì đó, gào thét thê lương.“Không xong rồi, nhanh trốn, nhanh rời khỏi cửa vào của cấm địa”“Cái gì?Mọi người khiếp sợ không thôi, tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, khó hiểu nhìn về phía người đàn ông mặc áo màu đỏ kiaNhưng người đàn ông này không tiếp tục để ý đến mọi người kia, quay đầu chạy đi.Dạ Kiếm Thần và Lâm Côn Luân trở nên run rẩy, lập tức hiểu ra được điều gì đó vội vàng rút lui khỏi lối vào của cấm địa.Một số người thông minh cũng vội vàng rời đi.Hơn nữa ngay tại lúc những người này vừa mới chuẩn bị rút lui, âm ầm ầm.Một tiếng nổ vang trời từ cửa lối vào cấm địa truyền đến.Sóng khí kinh khủng trực tiếp thôn phệ xung quanh cấm địa.Bụi đất xung quanh cuốn lên, hòn non bộ xung quanh đều bị nổ tung, đất bị xới tung lên, tường bao sụp đổ, những gốc đại thụ cũng gãy đổ.Dưới vụ nổ khủng khiếp này, xung quanh đều bị san bằng.Về phần những công sự phòng ngự được bố trí ở lối vào cấm địa đã sớm bị hư hỏng, những người phụ trách canh giữ ở cấm địa đều năm la liệt trên mặt tất, từng người đều bị thương nặng, hoặc là hấp hối.Đám người Lâm Côn Luân, Dạ Kiếm Thần, chật vật bò lên.Sau lưng bọn họ truyên đến cảm giác đau rát, phần áo sau lưng đều bị rách tả tơi, hơn nữa trên lưng bọn họ còn để lại những vết máu vô cùng đáng sợ, giống như bị lưỡi dao sắc bén chém qua.“Mọi người không sao chứ?”Người đàn ông mặc áo đạo bào màu đỏ vịn vào tảng đá bên cạnh để đứng dậy.“Không sao…”“Làm thế quái nào mà chuyện này lại xảy ra vậy?”Vẻ mặt Lâm Côn Luân tràn ngập giận dữ, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói “Uy lực như thế, tuyệt đối không phải là do sức người, chắc hẳn là do cơ quan nào đó trong cấm địa tạo thành”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2550