“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2557

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Người đàn ông đeo mặt nạ kia thoáng ra quyền cước, đã đánh những người này hoa rơi nước chảy.Một lát sau, những người này nghênh ngang mà đi, rời khỏi nhà họ Lâm.Người nhà họ Lâm không đuổi theo.Phải nói là rất nhiều người đều không dốc toàn lực ngăn cản.Dù sao bọn họ đều biết, dựa vào sức của mình, căn bản không ngăn cản được đám người này.Mà chủ lực của nhà họ Lâm còn chưa tới, dựa vào bọn họ, còn lâu mới ngăn được.“Ông chủ ở đâu? Ông chủ đến chưa?”Tiên sinh thở hổn hển, nghiêng đầu gầm nhẹ.Sắc mặt người bên cạnh thay đổi, nhưng cũng không hé răng.“Phó gia chủ, có chuyện gì mà tức giận như thế?”Lúc này một giọng nói rất to vang về phía bên này.Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này trong lòng tràn ngập thành kính trước nay chưa từng có.Rất nhiều người nhà họ Lâm quỳ sát đất, dập đầu về phía truyền tới giọng nói.Nhưng mà… Mọi người chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người.“Ông chủ!”Bỗng nhiên tiên sinh kịp phản ứng, nói về phía truyền tới giọng nói: “Ngài đã tới rồi! Có đám trộm lẻn vào cấm địa của chúng ta, lấy đi chí bảo của tổ tiên chúng ta! Tội không thể tha thứ! Mong ông chủ nhanh chóng ra tay, chặn giết đám trộm này Sau khi nói xong, tiên sinh cũng ôm quyền khom lưng với nơi truyền tới giọng nói. Nhưng mà bên kia không mở miệng nói nữa.Im lặng tầm bảy tám giây, mới có giọng nói truyền ra.“Đại hội sắp diễn ra rồi, nhà họ Lâm chúng ta vốn đang không ngừng hỗn loạn, nếu lúc này tôi ra tay, chỉ sợ mấy lão già kia sẽ không nhẫn nại được, như vậy sẽ không có lợi với nhà họ Lâm chúng ta, không thể vì AM em nhỏ mất lớn!” Giọng nói kia lại truyền đến.“Nhưng mà… Ông chủ, chẳng lẽ để người nọ lấy đi chí bảo của nhà họ Lâm chúng ta rời đi như vậy?” Tiên sinh không cam lòng nói.Người đeo mặt nạ kia đánh ông ta bị thương, khiến mặt mũi của ông ta bị tổn hại, mất hết uy tín, ông ta ước gì có thể băm người này vạn đao, đòi lại sỉ nhục này. Nhưng ông ta vừa mới nói xong, người đàn ông mặc áo bào đỏ lập tức nói.“Những lời ấy của tiên sinh sai rồi, người nọ lấy chí bảo của nhà họ Lâm chúng ta, không có ý nghĩa là chuyện xấu! Dù sao người nọ… Là người nhà họ Lâm chúng ta đấy!”Những lời này vang lên, mọi người kinh hãi!“Cái gì? Đó là người nhà họ Lâm sao?”“Nhà họ Lâm chúng ta có yêu nghiệt đáng sợ như vậy từ khi nào thế?”“Không có khả năng đúng không?”“Chưa từng nghe nói tới!”“Cậu ta là người nào của nhà họ Lâm chúng ta thế?” Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin tưởng chuyện này.Rất nhiều người đứng phía sau, không biết nguyên nhân. Chỉ có người đứng đầu nhà họ Lâm mới biết được.“Đó là người nhà họ Lâm sao? Ông…Không nhìn nhầm đấy chứ?” Giọng nói kia lại lạnh nhạt truyền ra.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người đàn ông đeo mặt nạ kia thoáng ra quyền cước, đã đánh những người này hoa rơi nước chảy.

Một lát sau, những người này nghênh ngang mà đi, rời khỏi nhà họ Lâm.

Người nhà họ Lâm không đuổi theo.

Phải nói là rất nhiều người đều không dốc toàn lực ngăn cản.

Dù sao bọn họ đều biết, dựa vào sức của mình, căn bản không ngăn cản được đám người này.

Mà chủ lực của nhà họ Lâm còn chưa tới, dựa vào bọn họ, còn lâu mới ngăn được.

“Ông chủ ở đâu? Ông chủ đến chưa?”

Tiên sinh thở hổn hển, nghiêng đầu gầm nhẹ.

Sắc mặt người bên cạnh thay đổi, nhưng cũng không hé răng.

“Phó gia chủ, có chuyện gì mà tức giận như thế?”

Lúc này một giọng nói rất to vang về phía bên này.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này trong lòng tràn ngập thành kính trước nay chưa từng có.

Rất nhiều người nhà họ Lâm quỳ sát đất, dập đầu về phía truyền tới giọng nói.

Nhưng mà… Mọi người chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người.

“Ông chủ!”

Bỗng nhiên tiên sinh kịp phản ứng, nói về phía truyền tới giọng nói: “Ngài đã tới rồi! Có đám trộm lẻn vào cấm địa của chúng ta, lấy đi chí bảo của tổ tiên chúng ta! Tội không thể tha thứ! Mong ông chủ nhanh chóng ra tay, chặn giết đám trộm này Sau khi nói xong, tiên sinh cũng ôm quyền khom lưng với nơi truyền tới giọng nói. Nhưng mà bên kia không mở miệng nói nữa.

Im lặng tầm bảy tám giây, mới có giọng nói truyền ra.

“Đại hội sắp diễn ra rồi, nhà họ Lâm chúng ta vốn đang không ngừng hỗn loạn, nếu lúc này tôi ra tay, chỉ sợ mấy lão già kia sẽ không nhẫn nại được, như vậy sẽ không có lợi với nhà họ Lâm chúng ta, không thể vì AM em nhỏ mất lớn!” Giọng nói kia lại truyền đến.

“Nhưng mà… Ông chủ, chẳng lẽ để người nọ lấy đi chí bảo của nhà họ Lâm chúng ta rời đi như vậy?” Tiên sinh không cam lòng nói.

Người đeo mặt nạ kia đánh ông ta bị thương, khiến mặt mũi của ông ta bị tổn hại, mất hết uy tín, ông ta ước gì có thể băm người này vạn đao, đòi lại sỉ nhục này. Nhưng ông ta vừa mới nói xong, người đàn ông mặc áo bào đỏ lập tức nói.

“Những lời ấy của tiên sinh sai rồi, người nọ lấy chí bảo của nhà họ Lâm chúng ta, không có ý nghĩa là chuyện xấu! Dù sao người nọ… Là người nhà họ Lâm chúng ta đấy!”

Những lời này vang lên, mọi người kinh hãi!

“Cái gì? Đó là người nhà họ Lâm sao?”

“Nhà họ Lâm chúng ta có yêu nghiệt đáng sợ như vậy từ khi nào thế?”

“Không có khả năng đúng không?”

“Chưa từng nghe nói tới!”

“Cậu ta là người nào của nhà họ Lâm chúng ta thế?” Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin tưởng chuyện này.

Rất nhiều người đứng phía sau, không biết nguyên nhân. Chỉ có người đứng đầu nhà họ Lâm mới biết được.

“Đó là người nhà họ Lâm sao? Ông…

Không nhìn nhầm đấy chứ?” Giọng nói kia lại lạnh nhạt truyền ra.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Người đàn ông đeo mặt nạ kia thoáng ra quyền cước, đã đánh những người này hoa rơi nước chảy.Một lát sau, những người này nghênh ngang mà đi, rời khỏi nhà họ Lâm.Người nhà họ Lâm không đuổi theo.Phải nói là rất nhiều người đều không dốc toàn lực ngăn cản.Dù sao bọn họ đều biết, dựa vào sức của mình, căn bản không ngăn cản được đám người này.Mà chủ lực của nhà họ Lâm còn chưa tới, dựa vào bọn họ, còn lâu mới ngăn được.“Ông chủ ở đâu? Ông chủ đến chưa?”Tiên sinh thở hổn hển, nghiêng đầu gầm nhẹ.Sắc mặt người bên cạnh thay đổi, nhưng cũng không hé răng.“Phó gia chủ, có chuyện gì mà tức giận như thế?”Lúc này một giọng nói rất to vang về phía bên này.Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi người nghe thấy giọng nói này trong lòng tràn ngập thành kính trước nay chưa từng có.Rất nhiều người nhà họ Lâm quỳ sát đất, dập đầu về phía truyền tới giọng nói.Nhưng mà… Mọi người chỉ nghe thấy tiếng, không thấy người.“Ông chủ!”Bỗng nhiên tiên sinh kịp phản ứng, nói về phía truyền tới giọng nói: “Ngài đã tới rồi! Có đám trộm lẻn vào cấm địa của chúng ta, lấy đi chí bảo của tổ tiên chúng ta! Tội không thể tha thứ! Mong ông chủ nhanh chóng ra tay, chặn giết đám trộm này Sau khi nói xong, tiên sinh cũng ôm quyền khom lưng với nơi truyền tới giọng nói. Nhưng mà bên kia không mở miệng nói nữa.Im lặng tầm bảy tám giây, mới có giọng nói truyền ra.“Đại hội sắp diễn ra rồi, nhà họ Lâm chúng ta vốn đang không ngừng hỗn loạn, nếu lúc này tôi ra tay, chỉ sợ mấy lão già kia sẽ không nhẫn nại được, như vậy sẽ không có lợi với nhà họ Lâm chúng ta, không thể vì AM em nhỏ mất lớn!” Giọng nói kia lại truyền đến.“Nhưng mà… Ông chủ, chẳng lẽ để người nọ lấy đi chí bảo của nhà họ Lâm chúng ta rời đi như vậy?” Tiên sinh không cam lòng nói.Người đeo mặt nạ kia đánh ông ta bị thương, khiến mặt mũi của ông ta bị tổn hại, mất hết uy tín, ông ta ước gì có thể băm người này vạn đao, đòi lại sỉ nhục này. Nhưng ông ta vừa mới nói xong, người đàn ông mặc áo bào đỏ lập tức nói.“Những lời ấy của tiên sinh sai rồi, người nọ lấy chí bảo của nhà họ Lâm chúng ta, không có ý nghĩa là chuyện xấu! Dù sao người nọ… Là người nhà họ Lâm chúng ta đấy!”Những lời này vang lên, mọi người kinh hãi!“Cái gì? Đó là người nhà họ Lâm sao?”“Nhà họ Lâm chúng ta có yêu nghiệt đáng sợ như vậy từ khi nào thế?”“Không có khả năng đúng không?”“Chưa từng nghe nói tới!”“Cậu ta là người nào của nhà họ Lâm chúng ta thế?” Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, không dám tin tưởng chuyện này.Rất nhiều người đứng phía sau, không biết nguyên nhân. Chỉ có người đứng đầu nhà họ Lâm mới biết được.“Đó là người nhà họ Lâm sao? Ông…Không nhìn nhầm đấy chứ?” Giọng nói kia lại lạnh nhạt truyền ra.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2557