“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2614
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Nếu như tôi muốn dùng độc với ông, ông đã sớm trúng độc rồi.”Phong Thanh Vũ nghe xong, sắc mặt thay đổi.Lời này có ý gì? Sao Phong Thanh Vũ có thể không nghe hiểu được cơ chứ? “Xem ra cậu vẫn còn lá bài tẩy chưa dùng?”Phong Thanh Vũ trâm giọng nói.“Tôi chỉ dùng kim châm cứu, không dùng độc, chắc hẳn tiền bối cũng đã biết, tôi là một võ y.”Lâm Dương rất bình tĩnh nói.Phong Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nê gật đầu.“Thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.Tôi đã già rồi.Thiên hạ này là thiên hạ của các cậu.”Phong Thanh Vũ có đôi chút cảm thán.“Tiền bối đừng coi nhẹ bản thân mình, thực lực của ông vẫn là thứ mà rất nhiều người không thể chạm đến, ngay như trước mắt mà nói, tôi cũng đâu làm gì được ông, không đúng ư?”Lâm Dương thản nhiên nói.“Tôi đã thua, bản thân tôi đã bị thương tổn, mà cậu thì hoàn hảo không chút tổn hại gì, cho dù có tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì nữa, tôi phải đi.”Phong Thanh Vũ nói.Lâm Dương không lên tiếng.Phong Thanh Vũ muốn đi, anh không thể giữ nổi ông ta. Đây là lý do vì sao mà Lâm Dương sẽ tôn trọng Phong Thanh Vũ.Thực lực của người này không phải là thứ mà anh có thể chí phối.“Trước khi đi, bác sĩ Lâm, cậu có thể trả lời cho tôi một vấn đề hay không?”Phong Thanh Vũ chần chừ một lát, sau cùng vẫn trâm giọng nói.“Vấn đề gì? Tiền bối cứ nói đi, không sao cả.”“Tôi muốn biết, bản lĩnh này của cậu…Rốt cuộc được kế thừa từ nơi nào?”Phong Thanh Vũ nhìn chằm chăm Lâm Dương rồi hỏi.“Kế thừa?”Lâm Dương khẽ giật mình, sau đó anh lắc đầu, khế cười một tiếng.“Tôi không có thầy dạy.”“Không có thầy dạy ư? Làm sao lại như thế được chứ? Bác sĩ Lâm, bản lĩnh của cậu nếu như không có cường giả dạy dỗ, sao có thể vừa học đã hiểu?”Phong Thanh Vũ có chút tức – “Tôi thừa nhận thành tựu này của cậu là thứ mà rất nhiêu người cả đời này đều không có cách nào đạt đến, nhưng làm người thì phải uống nước nhớ nguồn, một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, ơn thầy dạy dỗ như cha mẹ, sao.có thể quên đi?”“Xem ra chắc hẳn tiền bối không tin những lời tôi nói.” Lâm Dương lười phải giải thích.Phong Thanh Vũ nhướng mày.“Sao thế, chẳng lẽ cậu thật sự không có thây dạy.”“Có người chỉ bảo qua tôi, nhưng không lâu lắm, nếu nhưthật sự phải nói, có lẽ mấy người kia cũng được xem như thây của tôiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Nếu như tôi muốn dùng độc với ông, ông đã sớm trúng độc rồi.”
Phong Thanh Vũ nghe xong, sắc mặt thay đổi.
Lời này có ý gì? Sao Phong Thanh Vũ có thể không nghe hiểu được cơ chứ? “Xem ra cậu vẫn còn lá bài tẩy chưa dùng?”
Phong Thanh Vũ trâm giọng nói.
“Tôi chỉ dùng kim châm cứu, không dùng độc, chắc hẳn tiền bối cũng đã biết, tôi là một võ y.”
Lâm Dương rất bình tĩnh nói.
Phong Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nê gật đầu.
“Thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Tôi đã già rồi.
Thiên hạ này là thiên hạ của các cậu.”
Phong Thanh Vũ có đôi chút cảm thán.
“Tiền bối đừng coi nhẹ bản thân mình, thực lực của ông vẫn là thứ mà rất nhiều người không thể chạm đến, ngay như trước mắt mà nói, tôi cũng đâu làm gì được ông, không đúng ư?”
Lâm Dương thản nhiên nói.
“Tôi đã thua, bản thân tôi đã bị thương tổn, mà cậu thì hoàn hảo không chút tổn hại gì, cho dù có tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì nữa, tôi phải đi.”
Phong Thanh Vũ nói.
Lâm Dương không lên tiếng.
Phong Thanh Vũ muốn đi, anh không thể giữ nổi ông ta. Đây là lý do vì sao mà Lâm Dương sẽ tôn trọng Phong Thanh Vũ.
Thực lực của người này không phải là thứ mà anh có thể chí phối.
“Trước khi đi, bác sĩ Lâm, cậu có thể trả lời cho tôi một vấn đề hay không?”
Phong Thanh Vũ chần chừ một lát, sau cùng vẫn trâm giọng nói.
“Vấn đề gì? Tiền bối cứ nói đi, không sao cả.”
“Tôi muốn biết, bản lĩnh này của cậu…
Rốt cuộc được kế thừa từ nơi nào?”
Phong Thanh Vũ nhìn chằm chăm Lâm Dương rồi hỏi.
“Kế thừa?”
Lâm Dương khẽ giật mình, sau đó anh lắc đầu, khế cười một tiếng.
“Tôi không có thầy dạy.”
“Không có thầy dạy ư? Làm sao lại như thế được chứ? Bác sĩ Lâm, bản lĩnh của cậu nếu như không có cường giả dạy dỗ, sao có thể vừa học đã hiểu?”
Phong Thanh Vũ có chút tức – “Tôi thừa nhận thành tựu này của cậu là thứ mà rất nhiêu người cả đời này đều không có cách nào đạt đến, nhưng làm người thì phải uống nước nhớ nguồn, một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, ơn thầy dạy dỗ như cha mẹ, sao.
có thể quên đi?”
“Xem ra chắc hẳn tiền bối không tin những lời tôi nói.” Lâm Dương lười phải giải thích.
Phong Thanh Vũ nhướng mày.
“Sao thế, chẳng lẽ cậu thật sự không có thây dạy.”
“Có người chỉ bảo qua tôi, nhưng không lâu lắm, nếu như
thật sự phải nói, có lẽ mấy người kia cũng được xem như thây của tôi
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Nếu như tôi muốn dùng độc với ông, ông đã sớm trúng độc rồi.”Phong Thanh Vũ nghe xong, sắc mặt thay đổi.Lời này có ý gì? Sao Phong Thanh Vũ có thể không nghe hiểu được cơ chứ? “Xem ra cậu vẫn còn lá bài tẩy chưa dùng?”Phong Thanh Vũ trâm giọng nói.“Tôi chỉ dùng kim châm cứu, không dùng độc, chắc hẳn tiền bối cũng đã biết, tôi là một võ y.”Lâm Dương rất bình tĩnh nói.Phong Thanh Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó nặng nê gật đầu.“Thật đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.Tôi đã già rồi.Thiên hạ này là thiên hạ của các cậu.”Phong Thanh Vũ có đôi chút cảm thán.“Tiền bối đừng coi nhẹ bản thân mình, thực lực của ông vẫn là thứ mà rất nhiều người không thể chạm đến, ngay như trước mắt mà nói, tôi cũng đâu làm gì được ông, không đúng ư?”Lâm Dương thản nhiên nói.“Tôi đã thua, bản thân tôi đã bị thương tổn, mà cậu thì hoàn hảo không chút tổn hại gì, cho dù có tiếp tục đánh cũng không có ý nghĩa gì nữa, tôi phải đi.”Phong Thanh Vũ nói.Lâm Dương không lên tiếng.Phong Thanh Vũ muốn đi, anh không thể giữ nổi ông ta. Đây là lý do vì sao mà Lâm Dương sẽ tôn trọng Phong Thanh Vũ.Thực lực của người này không phải là thứ mà anh có thể chí phối.“Trước khi đi, bác sĩ Lâm, cậu có thể trả lời cho tôi một vấn đề hay không?”Phong Thanh Vũ chần chừ một lát, sau cùng vẫn trâm giọng nói.“Vấn đề gì? Tiền bối cứ nói đi, không sao cả.”“Tôi muốn biết, bản lĩnh này của cậu…Rốt cuộc được kế thừa từ nơi nào?”Phong Thanh Vũ nhìn chằm chăm Lâm Dương rồi hỏi.“Kế thừa?”Lâm Dương khẽ giật mình, sau đó anh lắc đầu, khế cười một tiếng.“Tôi không có thầy dạy.”“Không có thầy dạy ư? Làm sao lại như thế được chứ? Bác sĩ Lâm, bản lĩnh của cậu nếu như không có cường giả dạy dỗ, sao có thể vừa học đã hiểu?”Phong Thanh Vũ có chút tức – “Tôi thừa nhận thành tựu này của cậu là thứ mà rất nhiêu người cả đời này đều không có cách nào đạt đến, nhưng làm người thì phải uống nước nhớ nguồn, một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy, ơn thầy dạy dỗ như cha mẹ, sao.có thể quên đi?”“Xem ra chắc hẳn tiền bối không tin những lời tôi nói.” Lâm Dương lười phải giải thích.Phong Thanh Vũ nhướng mày.“Sao thế, chẳng lẽ cậu thật sự không có thây dạy.”“Có người chỉ bảo qua tôi, nhưng không lâu lắm, nếu nhưthật sự phải nói, có lẽ mấy người kia cũng được xem như thây của tôiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên