“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2628
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Chẳng trách lúc mới nhìn qua những người này, tôi cảm thấy hơi thở của bọn họ rất cổ quái.” Lâm Dương cau mày, tiếp tục nói. “Loại công pháp cưỡng ép thay đổi đặc thù thân thể của chính mình này, mặc dù tu luyện thành công cũng nhất định sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể của mình, từ xưa đến nay, vốn dĩ âm dương không thể nghịch chuyển, một khi nghịch chuyển, chắc chăn sẽ có di chứng vô cùng lớn, tôi thấy cô sống không quá mười năm nữa.Lâm Dương vừa mới nói ra câu này, sắc mặt của “người đàn ông” kia lập tức thay đổi, nói.“Không cần các người phải quan tâm, bác sĩ Lâm, cậu không chịu giao người à?Nếu như cậu không giao người, cho dù có Đạo Hoàng ở đây, tôi cũng không sợ.”“Thật ư?” Phong Thanh Vũ cười mỉa thành tiếng.“Vậy tôi muốn lĩnh giáo một chút thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc các người, đến đi, tất cả cùng xông lên.”“Phong Thanh Vũ, ông nhất định sẽ phải hối hận!”“Người đàn ông” khẽ hừ một tiếng, đột nhiên cất bước đi lên trước.Những người còn lại cũng nhao nhao di chuyển.“Thật đúng là không biết sống chết.”Phong Thanh Vũ không có thời gian lãng phí với đám người này, ông ta tăng tốc phóng về phía trước, cả người bỗng nhiên biến mất, giống như quỷ mị áp sát “người đàn ông” kia, †ay giống như móng vuốt của chim ưng vồ đến, dự định lấy đầu của “người đàn ông” đó xuống.Xoạch.Cổ của người kia đã bị Phong Thanh Vũ bóp lấy. Phong Thanh Vũ lập tức muốn phát lực.Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng. “Phong tiền bối, đó là một cái bây, nhanh chóng lùi về phía sau.”“Cái gì?” Phong Thanh Vũ khẽ giật mình, cả người còn không kịp phản ứng.Bịch một tiếng, mấy nắm đấm hung hăng đánh vào lồng ngực của ông ta.Phụt phụt phụt.Phong Thanh Vũ hộc máu, bay về phía sau, đụng nát một bức tường, ngã trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật. Ông ta vội vàng bò lên, mới phát hiện ở †rước ngực “người đàn ông” kia đột nhiên có mấy huyết thủ vô cùng khủng khiếp.Ở chỗ cổ của “người đàn ông” kia vẫn còn có vết hẵn, “anh ta” vẫn đứng ở nguyên tại chỗ.Vết hẵn kia là do Phong Thanh Vũ lưu lại.Vết hän đó rất đáng sợ, bóp đến mức cổ của “người đàn ông” đó biến dạng, thế nhưng dường như “người đàn ông” kia không biết đau đớn là gì, thậm chí trên mặt “anh ta” còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.Mấy huyết thủ kia từ trong quần áo rộng rãi của “người đàn ông” kia vươn ra, chờ sau khi đánh lui Phong Thanh Vũ lại chậm rãi thu về.“Đây là thứ gì?” Phong Thanh Vũ trừng to mắt, lẩm bẩm một câu.“Phong tiền bối, chỉ sợ ông lý giải sai rồi, thắng cha này không phải dược nhân, mà đó là… Người đã qua cải tạiLâm Dương siết chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói. “Người đã qua cải tạo ư?”Phong Thanh Vũ chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, ông ta nghiêng đầu sang chỗ khác, nói.“Ý của cậu là gì? Đây… Còn là con người ư?Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Chẳng trách lúc mới nhìn qua những người này, tôi cảm thấy hơi thở của bọn họ rất cổ quái.” Lâm Dương cau mày, tiếp tục nói. “Loại công pháp cưỡng ép thay đổi đặc thù thân thể của chính mình này, mặc dù tu luyện thành công cũng nhất định sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể của mình, từ xưa đến nay, vốn dĩ âm dương không thể nghịch chuyển, một khi nghịch chuyển, chắc chăn sẽ có di chứng vô cùng lớn, tôi thấy cô sống không quá mười năm nữa.
Lâm Dương vừa mới nói ra câu này, sắc mặt của “người đàn ông” kia lập tức thay đổi, nói.
“Không cần các người phải quan tâm, bác sĩ Lâm, cậu không chịu giao người à?
Nếu như cậu không giao người, cho dù có Đạo Hoàng ở đây, tôi cũng không sợ.”
“Thật ư?” Phong Thanh Vũ cười mỉa thành tiếng.
“Vậy tôi muốn lĩnh giáo một chút thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc các người, đến đi, tất cả cùng xông lên.”
“Phong Thanh Vũ, ông nhất định sẽ phải hối hận!”
“Người đàn ông” khẽ hừ một tiếng, đột nhiên cất bước đi lên trước.
Những người còn lại cũng nhao nhao di chuyển.
“Thật đúng là không biết sống chết.”
Phong Thanh Vũ không có thời gian lãng phí với đám người này, ông ta tăng tốc phóng về phía trước, cả người bỗng nhiên biến mất, giống như quỷ mị áp sát “người đàn ông” kia, †ay giống như móng vuốt của chim ưng vồ đến, dự định lấy đầu của “người đàn ông” đó xuống.
Xoạch.
Cổ của người kia đã bị Phong Thanh Vũ bóp lấy. Phong Thanh Vũ lập tức muốn phát lực.
Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng. “Phong tiền bối, đó là một cái bây, nhanh chóng lùi về phía sau.”
“Cái gì?” Phong Thanh Vũ khẽ giật mình, cả người còn không kịp phản ứng.
Bịch một tiếng, mấy nắm đấm hung hăng đánh vào lồng ngực của ông ta.
Phụt phụt phụt.
Phong Thanh Vũ hộc máu, bay về phía sau, đụng nát một bức tường, ngã trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật. Ông ta vội vàng bò lên, mới phát hiện ở †rước ngực “người đàn ông” kia đột nhiên có mấy huyết thủ vô cùng khủng khiếp.
Ở chỗ cổ của “người đàn ông” kia vẫn còn có vết hẵn, “anh ta” vẫn đứng ở nguyên tại chỗ.
Vết hẵn kia là do Phong Thanh Vũ lưu lại.
Vết hän đó rất đáng sợ, bóp đến mức cổ của “người đàn ông” đó biến dạng, thế nhưng dường như “người đàn ông” kia không biết đau đớn là gì, thậm chí trên mặt “anh ta” còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.
Mấy huyết thủ kia từ trong quần áo rộng rãi của “người đàn ông” kia vươn ra, chờ sau khi đánh lui Phong Thanh Vũ lại chậm rãi thu về.
“Đây là thứ gì?” Phong Thanh Vũ trừng to mắt, lẩm bẩm một câu.
“Phong tiền bối, chỉ sợ ông lý giải sai rồi, thắng cha này không phải dược nhân, mà đó là… Người đã qua cải tại
Lâm Dương siết chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói. “Người đã qua cải tạo ư?”
Phong Thanh Vũ chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, ông ta nghiêng đầu sang chỗ khác, nói.
“Ý của cậu là gì? Đây… Còn là con người ư?
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Chẳng trách lúc mới nhìn qua những người này, tôi cảm thấy hơi thở của bọn họ rất cổ quái.” Lâm Dương cau mày, tiếp tục nói. “Loại công pháp cưỡng ép thay đổi đặc thù thân thể của chính mình này, mặc dù tu luyện thành công cũng nhất định sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể của mình, từ xưa đến nay, vốn dĩ âm dương không thể nghịch chuyển, một khi nghịch chuyển, chắc chăn sẽ có di chứng vô cùng lớn, tôi thấy cô sống không quá mười năm nữa.Lâm Dương vừa mới nói ra câu này, sắc mặt của “người đàn ông” kia lập tức thay đổi, nói.“Không cần các người phải quan tâm, bác sĩ Lâm, cậu không chịu giao người à?Nếu như cậu không giao người, cho dù có Đạo Hoàng ở đây, tôi cũng không sợ.”“Thật ư?” Phong Thanh Vũ cười mỉa thành tiếng.“Vậy tôi muốn lĩnh giáo một chút thủ đoạn của Hồng Nhan Cốc các người, đến đi, tất cả cùng xông lên.”“Phong Thanh Vũ, ông nhất định sẽ phải hối hận!”“Người đàn ông” khẽ hừ một tiếng, đột nhiên cất bước đi lên trước.Những người còn lại cũng nhao nhao di chuyển.“Thật đúng là không biết sống chết.”Phong Thanh Vũ không có thời gian lãng phí với đám người này, ông ta tăng tốc phóng về phía trước, cả người bỗng nhiên biến mất, giống như quỷ mị áp sát “người đàn ông” kia, †ay giống như móng vuốt của chim ưng vồ đến, dự định lấy đầu của “người đàn ông” đó xuống.Xoạch.Cổ của người kia đã bị Phong Thanh Vũ bóp lấy. Phong Thanh Vũ lập tức muốn phát lực.Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng. “Phong tiền bối, đó là một cái bây, nhanh chóng lùi về phía sau.”“Cái gì?” Phong Thanh Vũ khẽ giật mình, cả người còn không kịp phản ứng.Bịch một tiếng, mấy nắm đấm hung hăng đánh vào lồng ngực của ông ta.Phụt phụt phụt.Phong Thanh Vũ hộc máu, bay về phía sau, đụng nát một bức tường, ngã trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng chật vật. Ông ta vội vàng bò lên, mới phát hiện ở †rước ngực “người đàn ông” kia đột nhiên có mấy huyết thủ vô cùng khủng khiếp.Ở chỗ cổ của “người đàn ông” kia vẫn còn có vết hẵn, “anh ta” vẫn đứng ở nguyên tại chỗ.Vết hẵn kia là do Phong Thanh Vũ lưu lại.Vết hän đó rất đáng sợ, bóp đến mức cổ của “người đàn ông” đó biến dạng, thế nhưng dường như “người đàn ông” kia không biết đau đớn là gì, thậm chí trên mặt “anh ta” còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm.Mấy huyết thủ kia từ trong quần áo rộng rãi của “người đàn ông” kia vươn ra, chờ sau khi đánh lui Phong Thanh Vũ lại chậm rãi thu về.“Đây là thứ gì?” Phong Thanh Vũ trừng to mắt, lẩm bẩm một câu.“Phong tiền bối, chỉ sợ ông lý giải sai rồi, thắng cha này không phải dược nhân, mà đó là… Người đã qua cải tạiLâm Dương siết chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói. “Người đã qua cải tạo ư?”Phong Thanh Vũ chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại, ông ta nghiêng đầu sang chỗ khác, nói.“Ý của cậu là gì? Đây… Còn là con người ư?Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên