“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2631
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương có chút câm nín, đi lên phía trước đâm mấy châm cho Phong Thanh Vũ, giúp ông ta cầm máu.Sau khi ăn xong đan dược mà Lâm Dương đưa, sắc mặt của Phong Thanh Vũ tốt hơn không ít.“Dù sao cũng là bác sĩ, thuốc trong tay con tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với thuốc trong tay những hiệp khách giang hồ”Phong Thanh Vũ cảm thán.“Nếu như tiền bối không chê, tôi có thể tặng cho ông một ít” Lâm Dương bình tĩnh nói.“Ha ha ha. Đồ đệ ngoan của thầy hiếu kính, sao thầy lại ghét bỏ chứ?” Phong Thanh Vũ cười to, đáp.Lâm Dương lười giải thích với ông ta.Anh đi đến trước thi thể của Hồng Nhan Cốc, ngồi xổm xuống để kiểm tra.Thế nhưng điều khiến cho anh cảm thấy khiếp sợ chính là, “người đàn ông” đi đầu lúc trước còn chưa chết. “Anh ta” chỉ còn nửa cơ thể, hai tay đều bị gấy, trên mặt bị chém một vết đao vô cùng đáng sợ, trên người đều là máu tươi.Miệng anh ta há to, thở hổn hển, ngay cả mắt cũng trừng lớn.“Không thể có chuyện đó được, nếu như người bình thường, với thương thế này đã sớm chết đến mức không thể chết hơn rồi, vì sao người này… Còn có thể thở dốc được chứ?” Phong Thanh Vũ đi đến, thất thanh nói. “Vừa rồi lúc tiền bối và bọn họ so chiêu, có hai người rõ ràng bị tiền bối giết chết, nhưng bọn họ lại có thể tiếp tục chiến đấu, làm tiền bối bị thương, sau đó mới ngã xuống đất mà chết, theo như tôi nghĩ, đây chính là một †hủ đoạn nào đó của Hồng Nhan Cốc” Lâm Dương trầm giọng phân tích.Phụt.Lúc này “người đàn ông” kia lại nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó dữ tợn cười nói.“Ha ha ha, các người xong rồi, ha ha ha…”Sau đó tròng mắt của “anh ta” đột nhiên ảm đạm, tiếng cười im bặt, hoàn toàn chết đi.“Đồ khốn kiếp này, trước khi chết còn dám cuồng vọng như thế? Ông đây muốn mày chết không toàn thây!” Phong Thanh Vũ tức giận, ông ta muốn giơ chân lên giãẫãm nát đầu của “người đàn ông” này.Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương thấp giọng nói.“Tiền bối dừng tay”Phong Thanh Vũ giật mình, trầm giọng hỏi.“Sao thế?”Đã thấy Lâm Dương từ trên cổ của “người đàn ông” kia lục lọi một lần, giống như nhìn thấy cái gì, sắc mặt của anh vô cùng khó coi.“Đây là… Hoạt Tử Nhân!”“Cái gì?” Phong Thanh Vũ sửng sốt.Hoạt Tử Nhân ư?Đây là lần đầu tiên Phong Thanh Vũ nghe thấy thứ này. “Có phải chúng giống như Zombie trong phim truyền hình không?” Phong Thanh Vũ thận trọng hỏi.“Đương nhiên là không phải rồi, Zombie trong phim không có lý trí, thế nhưng thứ đồ vật này thì có ý thức” Lâm Dương cầm lấy một con dao găm sắc bén ở bên cạnh, giống như một người đầu bếp, ngay lập tức giải phẫu thi thể trước mặt mình ra.Lập tức nhìn thấy bên trong cơ thể người này là những thứ rất gớm ghiếc, vô cùng đáng sợ, bên trong đó có rất nhiều nội tạng được khâu lại, đồng thời còn có rất nhiều các thiết bị y tế hiện đại, như stent tim và các tấm thép y tế…Lâm Dương chỉ vào một vật thể màu đen bên cạnh trái †im rồi nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Lâm Dương có chút câm nín, đi lên phía trước đâm mấy châm cho Phong Thanh Vũ, giúp ông ta cầm máu.
Sau khi ăn xong đan dược mà Lâm Dương đưa, sắc mặt của Phong Thanh Vũ tốt hơn không ít.
“Dù sao cũng là bác sĩ, thuốc trong tay con tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với thuốc trong tay những hiệp khách giang hồ”
Phong Thanh Vũ cảm thán.
“Nếu như tiền bối không chê, tôi có thể tặng cho ông một ít” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Ha ha ha. Đồ đệ ngoan của thầy hiếu kính, sao thầy lại ghét bỏ chứ?” Phong Thanh Vũ cười to, đáp.
Lâm Dương lười giải thích với ông ta.
Anh đi đến trước thi thể của Hồng Nhan Cốc, ngồi xổm xuống để kiểm tra.
Thế nhưng điều khiến cho anh cảm thấy khiếp sợ chính là, “người đàn ông” đi đầu lúc trước còn chưa chết. “Anh ta” chỉ còn nửa cơ thể, hai tay đều bị gấy, trên mặt bị chém một vết đao vô cùng đáng sợ, trên người đều là máu tươi.
Miệng anh ta há to, thở hổn hển, ngay cả mắt cũng trừng lớn.
“Không thể có chuyện đó được, nếu như người bình thường, với thương thế này đã sớm chết đến mức không thể chết hơn rồi, vì sao người này… Còn có thể thở dốc được chứ?” Phong Thanh Vũ đi đến, thất thanh nói. “Vừa rồi lúc tiền bối và bọn họ so chiêu, có hai người rõ ràng bị tiền bối giết chết, nhưng bọn họ lại có thể tiếp tục chiến đấu, làm tiền bối bị thương, sau đó mới ngã xuống đất mà chết, theo như tôi nghĩ, đây chính là một †hủ đoạn nào đó của Hồng Nhan Cốc” Lâm Dương trầm giọng phân tích.
Phụt.
Lúc này “người đàn ông” kia lại nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó dữ tợn cười nói.
“Ha ha ha, các người xong rồi, ha ha ha…”
Sau đó tròng mắt của “anh ta” đột nhiên ảm đạm, tiếng cười im bặt, hoàn toàn chết đi.
“Đồ khốn kiếp này, trước khi chết còn dám cuồng vọng như thế? Ông đây muốn mày chết không toàn thây!” Phong Thanh Vũ tức giận, ông ta muốn giơ chân lên giãẫãm nát đầu của “người đàn ông” này.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương thấp giọng nói.
“Tiền bối dừng tay”
Phong Thanh Vũ giật mình, trầm giọng hỏi.
“Sao thế?”
Đã thấy Lâm Dương từ trên cổ của “người đàn ông” kia lục lọi một lần, giống như nhìn thấy cái gì, sắc mặt của anh vô cùng khó coi.
“Đây là… Hoạt Tử Nhân!”
“Cái gì?” Phong Thanh Vũ sửng sốt.
Hoạt Tử Nhân ư?
Đây là lần đầu tiên Phong Thanh Vũ nghe thấy thứ này. “Có phải chúng giống như Zombie trong phim truyền hình không?” Phong Thanh Vũ thận trọng hỏi.
“Đương nhiên là không phải rồi, Zombie trong phim không có lý trí, thế nhưng thứ đồ vật này thì có ý thức” Lâm Dương cầm lấy một con dao găm sắc bén ở bên cạnh, giống như một người đầu bếp, ngay lập tức giải phẫu thi thể trước mặt mình ra.
Lập tức nhìn thấy bên trong cơ thể người này là những thứ rất gớm ghiếc, vô cùng đáng sợ, bên trong đó có rất nhiều nội tạng được khâu lại, đồng thời còn có rất nhiều các thiết bị y tế hiện đại, như stent tim và các tấm thép y tế…
Lâm Dương chỉ vào một vật thể màu đen bên cạnh trái †im rồi nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương có chút câm nín, đi lên phía trước đâm mấy châm cho Phong Thanh Vũ, giúp ông ta cầm máu.Sau khi ăn xong đan dược mà Lâm Dương đưa, sắc mặt của Phong Thanh Vũ tốt hơn không ít.“Dù sao cũng là bác sĩ, thuốc trong tay con tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với thuốc trong tay những hiệp khách giang hồ”Phong Thanh Vũ cảm thán.“Nếu như tiền bối không chê, tôi có thể tặng cho ông một ít” Lâm Dương bình tĩnh nói.“Ha ha ha. Đồ đệ ngoan của thầy hiếu kính, sao thầy lại ghét bỏ chứ?” Phong Thanh Vũ cười to, đáp.Lâm Dương lười giải thích với ông ta.Anh đi đến trước thi thể của Hồng Nhan Cốc, ngồi xổm xuống để kiểm tra.Thế nhưng điều khiến cho anh cảm thấy khiếp sợ chính là, “người đàn ông” đi đầu lúc trước còn chưa chết. “Anh ta” chỉ còn nửa cơ thể, hai tay đều bị gấy, trên mặt bị chém một vết đao vô cùng đáng sợ, trên người đều là máu tươi.Miệng anh ta há to, thở hổn hển, ngay cả mắt cũng trừng lớn.“Không thể có chuyện đó được, nếu như người bình thường, với thương thế này đã sớm chết đến mức không thể chết hơn rồi, vì sao người này… Còn có thể thở dốc được chứ?” Phong Thanh Vũ đi đến, thất thanh nói. “Vừa rồi lúc tiền bối và bọn họ so chiêu, có hai người rõ ràng bị tiền bối giết chết, nhưng bọn họ lại có thể tiếp tục chiến đấu, làm tiền bối bị thương, sau đó mới ngã xuống đất mà chết, theo như tôi nghĩ, đây chính là một †hủ đoạn nào đó của Hồng Nhan Cốc” Lâm Dương trầm giọng phân tích.Phụt.Lúc này “người đàn ông” kia lại nôn ra một ngụm máu tươi, sau đó dữ tợn cười nói.“Ha ha ha, các người xong rồi, ha ha ha…”Sau đó tròng mắt của “anh ta” đột nhiên ảm đạm, tiếng cười im bặt, hoàn toàn chết đi.“Đồ khốn kiếp này, trước khi chết còn dám cuồng vọng như thế? Ông đây muốn mày chết không toàn thây!” Phong Thanh Vũ tức giận, ông ta muốn giơ chân lên giãẫãm nát đầu của “người đàn ông” này.Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương thấp giọng nói.“Tiền bối dừng tay”Phong Thanh Vũ giật mình, trầm giọng hỏi.“Sao thế?”Đã thấy Lâm Dương từ trên cổ của “người đàn ông” kia lục lọi một lần, giống như nhìn thấy cái gì, sắc mặt của anh vô cùng khó coi.“Đây là… Hoạt Tử Nhân!”“Cái gì?” Phong Thanh Vũ sửng sốt.Hoạt Tử Nhân ư?Đây là lần đầu tiên Phong Thanh Vũ nghe thấy thứ này. “Có phải chúng giống như Zombie trong phim truyền hình không?” Phong Thanh Vũ thận trọng hỏi.“Đương nhiên là không phải rồi, Zombie trong phim không có lý trí, thế nhưng thứ đồ vật này thì có ý thức” Lâm Dương cầm lấy một con dao găm sắc bén ở bên cạnh, giống như một người đầu bếp, ngay lập tức giải phẫu thi thể trước mặt mình ra.Lập tức nhìn thấy bên trong cơ thể người này là những thứ rất gớm ghiếc, vô cùng đáng sợ, bên trong đó có rất nhiều nội tạng được khâu lại, đồng thời còn có rất nhiều các thiết bị y tế hiện đại, như stent tim và các tấm thép y tế…Lâm Dương chỉ vào một vật thể màu đen bên cạnh trái †im rồi nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên