“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2635

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Chuyện đó… Rất xin lỗi, vừa rồi tôi có chút phân tâm” Lâm Ngạo Thiên vội vàng nói xin lỗi.Vốn dĩ Lâm Minh Triết muốn nổi giận, nhưng bởi vì đang chấp hành nhiệm vụ, anh †a chỉ có thể bỏ qua, trách mắng Lâm Ngạo Thiên mấy câu, lập tức tiếp tục dặn dò công việc.Nhưng đúng lúc này, Lâm Hoàng Nhân đang đi ở phía trước lại đột nhiên dừng bước.Phía sau, Lâm Minh Triết còn đang nói chuyện, cho nên không chú ý, lập tức đâm sầm vào trên lưng Lâm Hoàng Nhân.“Xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Minh Triết buồn bực nói. Thế nhưng Lâm Hoàng Nhân cũng không trả lời anh ta. Lâm Minh Triết vừa định mắng người, ánh mắt anh ta liếc qua phía trước, trong nháy mắt, cả người ngây ngẩn, toàn bộ đội ngũ cũng theo đó dừng lại.Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy trên con đường gập ghềnh trước mặt, có một bóng người đang đứng đó.Đó là một người đeo mặt nạ.Người này mặc âu phục màu đen, thẳng tắp đứng đó, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt anh hờ hững nhìn chăm chăm bên này.“Có biến!”“Tất cả chủ ý!” Người nhà họ Lâm hét to, nhao nhao xông lên phía trước xếp thành một hàng, đứng ở trước chiếc kiệu kia.“Là cậu ta!” Lâm Hoàng Nhân ngạc nhiên không thôi. Ai?” Lâm Minh Triết đứng ở bên cạnh vội vã hỏi.“Chính là người đã xông vào cấm địa của nhà họ Lâm chúng ta, tôi nhận ra chiếc mặt nạ này” Lâm Hoàng Nhân đáp.“Cái gì?” Trong nháy mắt, sắc mặt của Lâm Minh Triết cũng trở nên trắng bệch.Nhưng Lâm Ngạo Thiên đứng ở bên cạnh, trong lòng ông ta như gương sáng, người này không phải ai khác, chính là Lâm Dương.Thế nhưng… Vì sao Lâm Dương lại xuất hiện ở nơi này chứ?Mặt khác… Anh muốn làm gì?Lâm Ngạo Thiên há to miệng, lại không biết nên nói gì cho phải.“Cậu vô duyên vô cớ đến đây… Là muốn như thế nào?” Giọng nói của Lâm Hoàng Nhân trầm xuống, nhìn chằm chằm Lâm Dương rồi hỏi.“Không muốn làm gì, chỉ là muốn cho nhà họ Lâm một bài học”Lâm Dương giơ tay lên, sắc mặt không chút thay đổi, nói.“Tôi đã từng nói với nhà họ Lâm các người, hình như đối với các người, tôi đã quá nhân từ, nếu đã như thế, tôi vẫn nên chủ động thì tương đối tốt hơn”“Bài học ư?” Lâm Hoàng Nhân nhíu mày hỏi.“Rốt cuộc cậu là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi đắc tội với cậu ư? Cậu muốn như thế nào?”Thế nhưng Lâm Dương không trả lời câu hỏi của ông ta mà chính là cất bước đi về phía đám người Lâm Hoàng Nhân.“Khốn kiếp!” Lâm Minh Triết tức giận mắng.“Anh cho rằng bây giờ giống như lúc anh đột nhập vào cấm địa của nhà họ Lâm chúng tôi ư? Anh dám làm loạn ở đây hả?Hôm nay tôi muốn để cho anh có đi mà không có về” Sau khi nói xong, Lâm Minh Triết vung †ay lên.“Bắt sống anh ta lại cho tôi Vèo vèo vèo…Toàn bộ người nhà họ Lâm ở phía sau lưng anh ta đêu xông lên.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

“Chuyện đó… Rất xin lỗi, vừa rồi tôi có chút phân tâm” Lâm Ngạo Thiên vội vàng nói xin lỗi.

Vốn dĩ Lâm Minh Triết muốn nổi giận, nhưng bởi vì đang chấp hành nhiệm vụ, anh †a chỉ có thể bỏ qua, trách mắng Lâm Ngạo Thiên mấy câu, lập tức tiếp tục dặn dò công việc.

Nhưng đúng lúc này, Lâm Hoàng Nhân đang đi ở phía trước lại đột nhiên dừng bước.

Phía sau, Lâm Minh Triết còn đang nói chuyện, cho nên không chú ý, lập tức đâm sầm vào trên lưng Lâm Hoàng Nhân.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Minh Triết buồn bực nói. Thế nhưng Lâm Hoàng Nhân cũng không trả lời anh ta. Lâm Minh Triết vừa định mắng người, ánh mắt anh ta liếc qua phía trước, trong nháy mắt, cả người ngây ngẩn, toàn bộ đội ngũ cũng theo đó dừng lại.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy trên con đường gập ghềnh trước mặt, có một bóng người đang đứng đó.

Đó là một người đeo mặt nạ.

Người này mặc âu phục màu đen, thẳng tắp đứng đó, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt anh hờ hững nhìn chăm chăm bên này.

“Có biến!”

“Tất cả chủ ý!” Người nhà họ Lâm hét to, nhao nhao xông lên phía trước xếp thành một hàng, đứng ở trước chiếc kiệu kia.

“Là cậu ta!” Lâm Hoàng Nhân ngạc nhiên không thôi. Ai?” Lâm Minh Triết đứng ở bên cạnh vội vã hỏi.

“Chính là người đã xông vào cấm địa của nhà họ Lâm chúng ta, tôi nhận ra chiếc mặt nạ này” Lâm Hoàng Nhân đáp.

“Cái gì?” Trong nháy mắt, sắc mặt của Lâm Minh Triết cũng trở nên trắng bệch.

Nhưng Lâm Ngạo Thiên đứng ở bên cạnh, trong lòng ông ta như gương sáng, người này không phải ai khác, chính là Lâm Dương.

Thế nhưng… Vì sao Lâm Dương lại xuất hiện ở nơi này chứ?

Mặt khác… Anh muốn làm gì?

Lâm Ngạo Thiên há to miệng, lại không biết nên nói gì cho phải.

“Cậu vô duyên vô cớ đến đây… Là muốn như thế nào?” Giọng nói của Lâm Hoàng Nhân trầm xuống, nhìn chằm chằm Lâm Dương rồi hỏi.

“Không muốn làm gì, chỉ là muốn cho nhà họ Lâm một bài học”

Lâm Dương giơ tay lên, sắc mặt không chút thay đổi, nói.

“Tôi đã từng nói với nhà họ Lâm các người, hình như đối với các người, tôi đã quá nhân từ, nếu đã như thế, tôi vẫn nên chủ động thì tương đối tốt hơn”

“Bài học ư?” Lâm Hoàng Nhân nhíu mày hỏi.

“Rốt cuộc cậu là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi đắc tội với cậu ư? Cậu muốn như thế nào?”

Thế nhưng Lâm Dương không trả lời câu hỏi của ông ta mà chính là cất bước đi về phía đám người Lâm Hoàng Nhân.

“Khốn kiếp!” Lâm Minh Triết tức giận mắng.

“Anh cho rằng bây giờ giống như lúc anh đột nhập vào cấm địa của nhà họ Lâm chúng tôi ư? Anh dám làm loạn ở đây hả?

Hôm nay tôi muốn để cho anh có đi mà không có về” Sau khi nói xong, Lâm Minh Triết vung †ay lên.

“Bắt sống anh ta lại cho tôi Vèo vèo vèo…

Toàn bộ người nhà họ Lâm ở phía sau lưng anh ta đêu xông lên.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Chuyện đó… Rất xin lỗi, vừa rồi tôi có chút phân tâm” Lâm Ngạo Thiên vội vàng nói xin lỗi.Vốn dĩ Lâm Minh Triết muốn nổi giận, nhưng bởi vì đang chấp hành nhiệm vụ, anh †a chỉ có thể bỏ qua, trách mắng Lâm Ngạo Thiên mấy câu, lập tức tiếp tục dặn dò công việc.Nhưng đúng lúc này, Lâm Hoàng Nhân đang đi ở phía trước lại đột nhiên dừng bước.Phía sau, Lâm Minh Triết còn đang nói chuyện, cho nên không chú ý, lập tức đâm sầm vào trên lưng Lâm Hoàng Nhân.“Xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Minh Triết buồn bực nói. Thế nhưng Lâm Hoàng Nhân cũng không trả lời anh ta. Lâm Minh Triết vừa định mắng người, ánh mắt anh ta liếc qua phía trước, trong nháy mắt, cả người ngây ngẩn, toàn bộ đội ngũ cũng theo đó dừng lại.Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía trước, lập tức nhìn thấy trên con đường gập ghềnh trước mặt, có một bóng người đang đứng đó.Đó là một người đeo mặt nạ.Người này mặc âu phục màu đen, thẳng tắp đứng đó, dưới lớp mặt nạ, ánh mắt anh hờ hững nhìn chăm chăm bên này.“Có biến!”“Tất cả chủ ý!” Người nhà họ Lâm hét to, nhao nhao xông lên phía trước xếp thành một hàng, đứng ở trước chiếc kiệu kia.“Là cậu ta!” Lâm Hoàng Nhân ngạc nhiên không thôi. Ai?” Lâm Minh Triết đứng ở bên cạnh vội vã hỏi.“Chính là người đã xông vào cấm địa của nhà họ Lâm chúng ta, tôi nhận ra chiếc mặt nạ này” Lâm Hoàng Nhân đáp.“Cái gì?” Trong nháy mắt, sắc mặt của Lâm Minh Triết cũng trở nên trắng bệch.Nhưng Lâm Ngạo Thiên đứng ở bên cạnh, trong lòng ông ta như gương sáng, người này không phải ai khác, chính là Lâm Dương.Thế nhưng… Vì sao Lâm Dương lại xuất hiện ở nơi này chứ?Mặt khác… Anh muốn làm gì?Lâm Ngạo Thiên há to miệng, lại không biết nên nói gì cho phải.“Cậu vô duyên vô cớ đến đây… Là muốn như thế nào?” Giọng nói của Lâm Hoàng Nhân trầm xuống, nhìn chằm chằm Lâm Dương rồi hỏi.“Không muốn làm gì, chỉ là muốn cho nhà họ Lâm một bài học”Lâm Dương giơ tay lên, sắc mặt không chút thay đổi, nói.“Tôi đã từng nói với nhà họ Lâm các người, hình như đối với các người, tôi đã quá nhân từ, nếu đã như thế, tôi vẫn nên chủ động thì tương đối tốt hơn”“Bài học ư?” Lâm Hoàng Nhân nhíu mày hỏi.“Rốt cuộc cậu là ai? Nhà họ Lâm chúng tôi đắc tội với cậu ư? Cậu muốn như thế nào?”Thế nhưng Lâm Dương không trả lời câu hỏi của ông ta mà chính là cất bước đi về phía đám người Lâm Hoàng Nhân.“Khốn kiếp!” Lâm Minh Triết tức giận mắng.“Anh cho rằng bây giờ giống như lúc anh đột nhập vào cấm địa của nhà họ Lâm chúng tôi ư? Anh dám làm loạn ở đây hả?Hôm nay tôi muốn để cho anh có đi mà không có về” Sau khi nói xong, Lâm Minh Triết vung †ay lên.“Bắt sống anh ta lại cho tôi Vèo vèo vèo…Toàn bộ người nhà họ Lâm ở phía sau lưng anh ta đêu xông lên.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2635