“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2648
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Cô ta lớn tiếng nói.“Chủ tịch Lâm à, có tin tức của thầy tôi chưa?”Nhưng ngay khi cô ta vừa mới nói xong, Lâm Nhã Nam đã nhìn thấy chiếc hộp đầy máu me đặt ở trên bàn.Cả người Lâm Nhã Nam run lên, ánh mắt trở nên đờ đãn, cô ta run rẩy đi đến trước chiếc hộp, hai mắt trừng to nhìn qua chiếc đầu bên trong hộp.“Thầy!”Một tiếng khóc tệ tâm liệt phế vang lên.Lâm Nhã Nam ôm chiếc hộp đó gào khóc, nước mắt không ngừng chảy ra.Lâm Dương không nói gì, Mã Hải đứng bên cạnh âm thầm lau nước mắt.“Chủ tịch Lâm, là ai làm, ai làm? Là ai giết thầy?” Lâm Nhã Nam lấy lại tinh thần, đột nhiên đứng dậy giữ lấy cánh tay Lâm Dương, vội vã hỏi.“Hồng Nhan Cốc!” Lâm Dương bình tĩnh nói.“Tôi và Hồng Nhan Cốc không đội trời chung!” Lâm Nhã Nam thống khổ hét lên.“Lâm Nhã Nam, lấy thực lực của cô, muốn báo thù là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cô ở lại Tập Đoàn Dương Hoa ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi, chuyện báo thù, tôi sế đi làm” Lâm Dương bình tĩnh nói.Lâm Nhã Nam khẽ giật mình, cô ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, tức giận nói.“Thầy đã chết, chẳng lẽ anh còn muốn đề phòng tôi ư? Dù sao tôi cũng là sư muội của anh đó!”Lâm Dương có chút không biết nên nói gì cho phải. Thật lâu sau, anh mới lắc đầu, bình tĩnh nói.“Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cô nghĩ, muốn báo thù cần phải có kế hoạch kín đáo, tôi dự định xâm nhập vào trong Hồng Nhan Cốc trước để điều tra một lượt. “Anh xâm nhập như thế nào? Hồng Nhan Cốc chỉ tuyển nữ “Chuyện đó…” Lâm Dương do dự.Chỉ thấy Lâm Nhã Nam hừ lạnh một tiếng, nói.“Hay là để tôi giúp anh”Trong một quán cà phê nằm ở trưng tâm thành phố Bắc Xương, Lâm Nhã Nam mặc một bộ quần áo thoải mái nhưng không kém phần xinh đẹp ngồi ở vị trí chính giữa uống cà phê.Bên cạnh là một nam người hầu mặc âu phục màu đen. Cử chỉ của Lâm Nhã Nam vô cùng ưu nhã, nhìn giống như thiên kim tiểu thư của một nhà nào đó, lại thêm việc cô ta uống loại cà phê đắt nhất trong quán, cho nên rất nhiều người ở trong quán cà phê vì thế mà chú ý.Một số người đàn ông cảm thấy thú vị đã đứng lên, muốn đi đến bắt chuyện với Lâm Nhã Nam nhưng đều bị người theo hầu ở bên cạnh ngăn cản.Lâm Nhã Nam trợn mắt nhìn thoáng qua những người kia, sau đó cô ta tiếp tục uống cà phê.Lúc này, cửa bị đẩy ra.Mấy người phụ nữ mặc áo khoác màu đen đi vào bên trong quán cà phê.Lâm Nhã Nam lập tức trở nên căng thẳng hơn.Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.“Cô chính là cô Lâm Nhã Nam à?”Dẫn đầu là một cô gái tóc dài đi đến trước bàn ngồi xuống, đồng thời lấy điện thoại đi động của mình ra, lật trong album ảnh, tìm một tấm ảnh, đem ra so sánh: với Lâm Nhã Nam, sau đó khẽ cười nói.“Người thật còn đẹp hơn trong ảnh”“ồ, miệng của cô ngọt thật đó”Lâm Nhã Nam làm ra vẻ cao ngạo, nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Cô ta lớn tiếng nói.
“Chủ tịch Lâm à, có tin tức của thầy tôi chưa?”
Nhưng ngay khi cô ta vừa mới nói xong, Lâm Nhã Nam đã nhìn thấy chiếc hộp đầy máu me đặt ở trên bàn.
Cả người Lâm Nhã Nam run lên, ánh mắt trở nên đờ đãn, cô ta run rẩy đi đến trước chiếc hộp, hai mắt trừng to nhìn qua chiếc đầu bên trong hộp.
“Thầy!”
Một tiếng khóc tệ tâm liệt phế vang lên.
Lâm Nhã Nam ôm chiếc hộp đó gào khóc, nước mắt không ngừng chảy ra.
Lâm Dương không nói gì, Mã Hải đứng bên cạnh âm thầm lau nước mắt.
“Chủ tịch Lâm, là ai làm, ai làm? Là ai giết thầy?” Lâm Nhã Nam lấy lại tinh thần, đột nhiên đứng dậy giữ lấy cánh tay Lâm Dương, vội vã hỏi.
“Hồng Nhan Cốc!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tôi và Hồng Nhan Cốc không đội trời chung!” Lâm Nhã Nam thống khổ hét lên.
“Lâm Nhã Nam, lấy thực lực của cô, muốn báo thù là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cô ở lại Tập Đoàn Dương Hoa ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi, chuyện báo thù, tôi sế đi làm” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Lâm Nhã Nam khẽ giật mình, cô ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, tức giận nói.
“Thầy đã chết, chẳng lẽ anh còn muốn đề phòng tôi ư? Dù sao tôi cũng là sư muội của anh đó!”
Lâm Dương có chút không biết nên nói gì cho phải. Thật lâu sau, anh mới lắc đầu, bình tĩnh nói.
“Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cô nghĩ, muốn báo thù cần phải có kế hoạch kín đáo, tôi dự định xâm nhập vào trong Hồng Nhan Cốc trước để điều tra một lượt. “Anh xâm nhập như thế nào? Hồng Nhan Cốc chỉ tuyển nữ
“Chuyện đó…” Lâm Dương do dự.
Chỉ thấy Lâm Nhã Nam hừ lạnh một tiếng, nói.
“Hay là để tôi giúp anh”
Trong một quán cà phê nằm ở trưng tâm thành phố Bắc Xương, Lâm Nhã Nam mặc một bộ quần áo thoải mái nhưng không kém phần xinh đẹp ngồi ở vị trí chính giữa uống cà phê.
Bên cạnh là một nam người hầu mặc âu phục màu đen. Cử chỉ của Lâm Nhã Nam vô cùng ưu nhã, nhìn giống như thiên kim tiểu thư của một nhà nào đó, lại thêm việc cô ta uống loại cà phê đắt nhất trong quán, cho nên rất nhiều người ở trong quán cà phê vì thế mà chú ý.
Một số người đàn ông cảm thấy thú vị đã đứng lên, muốn đi đến bắt chuyện với Lâm Nhã Nam nhưng đều bị người theo hầu ở bên cạnh ngăn cản.
Lâm Nhã Nam trợn mắt nhìn thoáng qua những người kia, sau đó cô ta tiếp tục uống cà phê.
Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Mấy người phụ nữ mặc áo khoác màu đen đi vào bên trong quán cà phê.
Lâm Nhã Nam lập tức trở nên căng thẳng hơn.
Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.
“Cô chính là cô Lâm Nhã Nam à?”
Dẫn đầu là một cô gái tóc dài đi đến trước bàn ngồi xuống, đồng thời lấy điện thoại đi động của mình ra, lật trong album ảnh, tìm một tấm ảnh, đem ra so sánh: với Lâm Nhã Nam, sau đó khẽ cười nói.
“Người thật còn đẹp hơn trong ảnh”
“ồ, miệng của cô ngọt thật đó”
Lâm Nhã Nam làm ra vẻ cao ngạo, nói.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Cô ta lớn tiếng nói.“Chủ tịch Lâm à, có tin tức của thầy tôi chưa?”Nhưng ngay khi cô ta vừa mới nói xong, Lâm Nhã Nam đã nhìn thấy chiếc hộp đầy máu me đặt ở trên bàn.Cả người Lâm Nhã Nam run lên, ánh mắt trở nên đờ đãn, cô ta run rẩy đi đến trước chiếc hộp, hai mắt trừng to nhìn qua chiếc đầu bên trong hộp.“Thầy!”Một tiếng khóc tệ tâm liệt phế vang lên.Lâm Nhã Nam ôm chiếc hộp đó gào khóc, nước mắt không ngừng chảy ra.Lâm Dương không nói gì, Mã Hải đứng bên cạnh âm thầm lau nước mắt.“Chủ tịch Lâm, là ai làm, ai làm? Là ai giết thầy?” Lâm Nhã Nam lấy lại tinh thần, đột nhiên đứng dậy giữ lấy cánh tay Lâm Dương, vội vã hỏi.“Hồng Nhan Cốc!” Lâm Dương bình tĩnh nói.“Tôi và Hồng Nhan Cốc không đội trời chung!” Lâm Nhã Nam thống khổ hét lên.“Lâm Nhã Nam, lấy thực lực của cô, muốn báo thù là chuyện nằm mơ giữa ban ngày, cô ở lại Tập Đoàn Dương Hoa ngoan ngoãn nghe theo lời của tôi, chuyện báo thù, tôi sế đi làm” Lâm Dương bình tĩnh nói.Lâm Nhã Nam khẽ giật mình, cô ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, tức giận nói.“Thầy đã chết, chẳng lẽ anh còn muốn đề phòng tôi ư? Dù sao tôi cũng là sư muội của anh đó!”Lâm Dương có chút không biết nên nói gì cho phải. Thật lâu sau, anh mới lắc đầu, bình tĩnh nói.“Hồng Nhan Cốc không đơn giản như cô nghĩ, muốn báo thù cần phải có kế hoạch kín đáo, tôi dự định xâm nhập vào trong Hồng Nhan Cốc trước để điều tra một lượt. “Anh xâm nhập như thế nào? Hồng Nhan Cốc chỉ tuyển nữ “Chuyện đó…” Lâm Dương do dự.Chỉ thấy Lâm Nhã Nam hừ lạnh một tiếng, nói.“Hay là để tôi giúp anh”Trong một quán cà phê nằm ở trưng tâm thành phố Bắc Xương, Lâm Nhã Nam mặc một bộ quần áo thoải mái nhưng không kém phần xinh đẹp ngồi ở vị trí chính giữa uống cà phê.Bên cạnh là một nam người hầu mặc âu phục màu đen. Cử chỉ của Lâm Nhã Nam vô cùng ưu nhã, nhìn giống như thiên kim tiểu thư của một nhà nào đó, lại thêm việc cô ta uống loại cà phê đắt nhất trong quán, cho nên rất nhiều người ở trong quán cà phê vì thế mà chú ý.Một số người đàn ông cảm thấy thú vị đã đứng lên, muốn đi đến bắt chuyện với Lâm Nhã Nam nhưng đều bị người theo hầu ở bên cạnh ngăn cản.Lâm Nhã Nam trợn mắt nhìn thoáng qua những người kia, sau đó cô ta tiếp tục uống cà phê.Lúc này, cửa bị đẩy ra.Mấy người phụ nữ mặc áo khoác màu đen đi vào bên trong quán cà phê.Lâm Nhã Nam lập tức trở nên căng thẳng hơn.Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh.“Cô chính là cô Lâm Nhã Nam à?”Dẫn đầu là một cô gái tóc dài đi đến trước bàn ngồi xuống, đồng thời lấy điện thoại đi động của mình ra, lật trong album ảnh, tìm một tấm ảnh, đem ra so sánh: với Lâm Nhã Nam, sau đó khẽ cười nói.“Người thật còn đẹp hơn trong ảnh”“ồ, miệng của cô ngọt thật đó”Lâm Nhã Nam làm ra vẻ cao ngạo, nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên