“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2676
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương sửng sốt một lúc lâu, lấy lại tinh thân nói: “Không phải là tối hôm qua tôi đã chứng minh mình trong sạch rồi sao? Chuyện ở cửa cốc Hông Nhan Cốc không liên quan tới tôi mà”Tối hôm qua sau khi Gia Linh trở về, thì không có động †ĩnh gì nữa, Lâm Dương không biết là cô ta sẽ cầm giày vội vội vàng vàng đi tìm Hồng Nhan Cốc tố cáo.Đúng là tối qua anh đã chứng minh mình không liên quan tới chuyện này, nhưng mà… Người trong cốc vẫn không tha cho anh, bởi vì anh là đàn ông, hiểu không?” Triệu Minh Nguyệt nghiến răng nói.“Chuyện này…”“Bây giờ anh rời đi còn kịp, nếu tiếp tục ở lại nơi này, anh sẽ phải chết không thể nghỉ ngời”“Vậy sao? Chẳng lẽ người của Hồng Nhan Cốc cô chuẩn bị giết người một cách vô cớ sao?”“Sẽ không! Vì có Nhã Nam sư muội ở đây, trong cốc sẽ không trực tiếp ra tay với anh, dù sao có thể mời được một người thông qua khảo hạch không đơn giản, nhưng cho dù như vậy, muốn xử tử anh cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần mượn đao giết người là được!”“Mượn đao giết người?”“Trong cốc quyết định, muốn phái Nhã Nam sư muội đến trước cấm địa hái thuốc!”“ồ… Vậy đi là được”“Chẳng lẽ anh không biết cấm địa trong cốc, là nơi vô cùng nguy hiểm sao?”“Nguy hiểm?”ở dĩ cấm địa được xưng là cấm địa, chính là nghiêm cấm bất cứ người nào ra vào, là nơi sâu nhất trong Hồng Nhan Cốc, nơi đó tràn ngập khí độc, còn có một số dã thú khủng bố và cạm bẩy tự nhiên, người không đủ thực lực, đi vào đó căn bản không ra được! Cũng chính vì hoàn cảnh đặc biệt của nó, cho nên sinh ra một số kỳ hoa dị thảo”“Nếu chỉ là như vậy, có gì nguy hiểm chứ? Chỉ có một số khí độc và dã thú mà thôi, không có gì đáng ngại.”“Nếu thật sự chỉ có những thứ này, đúng là không có gì đáng sợ, nhưng mà trong cấm địa đó… Thực ra còn có một người ở?”“Người ở đó sao?”“Đúng vậy, người này vẫn luôn ở trong cấm địa, có khả năng mấy chục năm rồi! Ông ta không cho bất cứ người nào của Hồng Nhan Cốc chúng tôi tiến vào cấm địa, một khi gặp phải người nọ, người nọ sẽ giết chết, tàn sát đệ tử của Hồng Nhan Cốc chúng tôi! Đệ tử trong cốc đến cấm địa hái thuốc, nhất định phải dè dặt cẩn thận, không thể kinh động người nọ! Mà bây giờ, phía trêu vốn định lợi dụng người nọ để giết chết anh!”“Nhưng Hồng Nhan Cốc các cô phái cô Nhã Nam đi hái thuốc mà”“Thực lực của cô Nhã Nam không đủ, tiến vào cấm địa chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, anh là vệ sĩ của cô ấy, sao không thay cô ấy đi hái thuốc? Chẳng lẽ anh muốn nhìn cố chủ của anh chịu chết sao? Nếu là như vậy, vậy anh còn kiên trì với nguyên tắc gì?”Triệu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái nói.“Thì ra là thế…Lâm Dương nghiêm túc gật đầu, nhưng nửa vui nửa buồn.Vui là anh có thể danh chính ngôn thuận tiến vào trung tâm Hồng Nhan Cốc.Buồn chính là, anh không biết mức độ nguy hiểm của cấm địa kia thế nào.Thôi, đi một bước xem một bước vậy.“Thế nào? Anh đã có quyết định được chưa? Anh nhanh đi thôi”Triệu Minh Nguyệt khuyên lần nữa.“Cảm ơn cô, cô Nguyệt, nhưng mà tôi vẫn nói câu kia, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của tôi, tuân thủ nguyên tắc của tôi!”“Anh… Đúng là đồ đầu gỗ!”Triệu Minh Nguyệt gấp tới mức nước mắt đều đã chảy ra rôi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Lâm Dương sửng sốt một lúc lâu, lấy lại tinh thân nói: “Không phải là tối hôm qua tôi đã chứng minh mình trong sạch rồi sao? Chuyện ở cửa cốc Hông Nhan Cốc không liên quan tới tôi mà”
Tối hôm qua sau khi Gia Linh trở về, thì không có động †ĩnh gì nữa, Lâm Dương không biết là cô ta sẽ cầm giày vội vội vàng vàng đi tìm Hồng Nhan Cốc tố cáo.
Đúng là tối qua anh đã chứng minh mình không liên quan tới chuyện này, nhưng mà… Người trong cốc vẫn không tha cho anh, bởi vì anh là đàn ông, hiểu không?” Triệu Minh Nguyệt nghiến răng nói.
“Chuyện này…”
“Bây giờ anh rời đi còn kịp, nếu tiếp tục ở lại nơi này, anh sẽ phải chết không thể nghỉ ngời”
“Vậy sao? Chẳng lẽ người của Hồng Nhan Cốc cô chuẩn bị giết người một cách vô cớ sao?”
“Sẽ không! Vì có Nhã Nam sư muội ở đây, trong cốc sẽ không trực tiếp ra tay với anh, dù sao có thể mời được một người thông qua khảo hạch không đơn giản, nhưng cho dù như vậy, muốn xử tử anh cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần mượn đao giết người là được!”
“Mượn đao giết người?”
“Trong cốc quyết định, muốn phái Nhã Nam sư muội đến trước cấm địa hái thuốc!”
“ồ… Vậy đi là được”
“Chẳng lẽ anh không biết cấm địa trong cốc, là nơi vô cùng nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm?”
ở dĩ cấm địa được xưng là cấm địa, chính là nghiêm cấm bất cứ người nào ra vào, là nơi sâu nhất trong Hồng Nhan Cốc, nơi đó tràn ngập khí độc, còn có một số dã thú khủng bố và cạm bẩy tự nhiên, người không đủ thực lực, đi vào đó căn bản không ra được! Cũng chính vì hoàn cảnh đặc biệt của nó, cho nên sinh ra một số kỳ hoa dị thảo”
“Nếu chỉ là như vậy, có gì nguy hiểm chứ? Chỉ có một số khí độc và dã thú mà thôi, không có gì đáng ngại.”
“Nếu thật sự chỉ có những thứ này, đúng là không có gì đáng sợ, nhưng mà trong cấm địa đó… Thực ra còn có một người ở?”
“Người ở đó sao?”
“Đúng vậy, người này vẫn luôn ở trong cấm địa, có khả năng mấy chục năm rồi! Ông ta không cho bất cứ người nào của Hồng Nhan Cốc chúng tôi tiến vào cấm địa, một khi gặp phải người nọ, người nọ sẽ giết chết, tàn sát đệ tử của Hồng Nhan Cốc chúng tôi! Đệ tử trong cốc đến cấm địa hái thuốc, nhất định phải dè dặt cẩn thận, không thể kinh động người nọ! Mà bây giờ, phía trêu vốn định lợi dụng người nọ để giết chết anh!”
“Nhưng Hồng Nhan Cốc các cô phái cô Nhã Nam đi hái thuốc mà”
“Thực lực của cô Nhã Nam không đủ, tiến vào cấm địa chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, anh là vệ sĩ của cô ấy, sao không thay cô ấy đi hái thuốc? Chẳng lẽ anh muốn nhìn cố chủ của anh chịu chết sao? Nếu là như vậy, vậy anh còn kiên trì với nguyên tắc gì?”
Triệu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái nói.
“Thì ra là thế…
Lâm Dương nghiêm túc gật đầu, nhưng nửa vui nửa buồn.
Vui là anh có thể danh chính ngôn thuận tiến vào trung tâm Hồng Nhan Cốc.
Buồn chính là, anh không biết mức độ nguy hiểm của cấm địa kia thế nào.
Thôi, đi một bước xem một bước vậy.
“Thế nào? Anh đã có quyết định được chưa? Anh nhanh đi thôi”
Triệu Minh Nguyệt khuyên lần nữa.
“Cảm ơn cô, cô Nguyệt, nhưng mà tôi vẫn nói câu kia, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của tôi, tuân thủ nguyên tắc của tôi!”
“Anh… Đúng là đồ đầu gỗ!”
Triệu Minh Nguyệt gấp tới mức nước mắt đều đã chảy ra rôi.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương sửng sốt một lúc lâu, lấy lại tinh thân nói: “Không phải là tối hôm qua tôi đã chứng minh mình trong sạch rồi sao? Chuyện ở cửa cốc Hông Nhan Cốc không liên quan tới tôi mà”Tối hôm qua sau khi Gia Linh trở về, thì không có động †ĩnh gì nữa, Lâm Dương không biết là cô ta sẽ cầm giày vội vội vàng vàng đi tìm Hồng Nhan Cốc tố cáo.Đúng là tối qua anh đã chứng minh mình không liên quan tới chuyện này, nhưng mà… Người trong cốc vẫn không tha cho anh, bởi vì anh là đàn ông, hiểu không?” Triệu Minh Nguyệt nghiến răng nói.“Chuyện này…”“Bây giờ anh rời đi còn kịp, nếu tiếp tục ở lại nơi này, anh sẽ phải chết không thể nghỉ ngời”“Vậy sao? Chẳng lẽ người của Hồng Nhan Cốc cô chuẩn bị giết người một cách vô cớ sao?”“Sẽ không! Vì có Nhã Nam sư muội ở đây, trong cốc sẽ không trực tiếp ra tay với anh, dù sao có thể mời được một người thông qua khảo hạch không đơn giản, nhưng cho dù như vậy, muốn xử tử anh cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần mượn đao giết người là được!”“Mượn đao giết người?”“Trong cốc quyết định, muốn phái Nhã Nam sư muội đến trước cấm địa hái thuốc!”“ồ… Vậy đi là được”“Chẳng lẽ anh không biết cấm địa trong cốc, là nơi vô cùng nguy hiểm sao?”“Nguy hiểm?”ở dĩ cấm địa được xưng là cấm địa, chính là nghiêm cấm bất cứ người nào ra vào, là nơi sâu nhất trong Hồng Nhan Cốc, nơi đó tràn ngập khí độc, còn có một số dã thú khủng bố và cạm bẩy tự nhiên, người không đủ thực lực, đi vào đó căn bản không ra được! Cũng chính vì hoàn cảnh đặc biệt của nó, cho nên sinh ra một số kỳ hoa dị thảo”“Nếu chỉ là như vậy, có gì nguy hiểm chứ? Chỉ có một số khí độc và dã thú mà thôi, không có gì đáng ngại.”“Nếu thật sự chỉ có những thứ này, đúng là không có gì đáng sợ, nhưng mà trong cấm địa đó… Thực ra còn có một người ở?”“Người ở đó sao?”“Đúng vậy, người này vẫn luôn ở trong cấm địa, có khả năng mấy chục năm rồi! Ông ta không cho bất cứ người nào của Hồng Nhan Cốc chúng tôi tiến vào cấm địa, một khi gặp phải người nọ, người nọ sẽ giết chết, tàn sát đệ tử của Hồng Nhan Cốc chúng tôi! Đệ tử trong cốc đến cấm địa hái thuốc, nhất định phải dè dặt cẩn thận, không thể kinh động người nọ! Mà bây giờ, phía trêu vốn định lợi dụng người nọ để giết chết anh!”“Nhưng Hồng Nhan Cốc các cô phái cô Nhã Nam đi hái thuốc mà”“Thực lực của cô Nhã Nam không đủ, tiến vào cấm địa chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, anh là vệ sĩ của cô ấy, sao không thay cô ấy đi hái thuốc? Chẳng lẽ anh muốn nhìn cố chủ của anh chịu chết sao? Nếu là như vậy, vậy anh còn kiên trì với nguyên tắc gì?”Triệu Minh Nguyệt liếc mắt nhìn anh một cái nói.“Thì ra là thế…Lâm Dương nghiêm túc gật đầu, nhưng nửa vui nửa buồn.Vui là anh có thể danh chính ngôn thuận tiến vào trung tâm Hồng Nhan Cốc.Buồn chính là, anh không biết mức độ nguy hiểm của cấm địa kia thế nào.Thôi, đi một bước xem một bước vậy.“Thế nào? Anh đã có quyết định được chưa? Anh nhanh đi thôi”Triệu Minh Nguyệt khuyên lần nữa.“Cảm ơn cô, cô Nguyệt, nhưng mà tôi vẫn nói câu kia, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của tôi, tuân thủ nguyên tắc của tôi!”“Anh… Đúng là đồ đầu gỗ!”Triệu Minh Nguyệt gấp tới mức nước mắt đều đã chảy ra rôi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên