“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2697
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Anh hơi mở to mắt thở hổn hển, vết thương trêu người nhìn rất dữ tợn.Mai Tuyết Hương vội vàng đứng dậy, lấy viên thuốc mang theo người ra cho Lâm Dương ăn vào.“Kỳ Lân, anh không sao chứ? Anh cố chịu đi, chúng tôi lập tức tìm người đưa anh đi chữa trị! Cố gắng chịu đựng nhé!”Mai Tuyết Hương lo lắng nói.“Nhanh lên, Ngọc Vy! Nhanh ra ngoài gọi người đi, đưa Kỳ Lân đi chữa trị!”Trịnh Mai Anh khẽ cắn môi mỏng, vội vàng nói với đệ tử bên cạnh.“Sư tỷ, chuyện này…”Đệ tử tên là Ngọc Vy hơi do dự.Sao Trịnh Mai Anh có thể không hiểu băn khoăn của cô †a? Cô ta trừng mắt quát: “Đã là lúc nào rồi, còn nghĩ tới nhiệm vụ của sư môn sao? Nhanh lên cho chị!”“Dạ… Sư tỷ..”Ngọc Vy không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý. Nhưng cô ta vừa định rời ởi, lại bị Lâm Dương dùng giọng điệu suy yếu gọi lại.“Cô Ngọc Vy, đợi một lát… Ngọc Vy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.“Anh giữ lại chút sức lực đi! Nếu còn nói anh sẽ chết nhanh hơn đấy”Trịnh Mai Anh không nhịn được hừ lạnh nói.Chỉ thấy Lâm Dương mỉm cười, chua xót nói: “Đến lúc này rồi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Để tôi chết nhanh hơn một chút đi”Những lờ ¡ này vang lên, tất cả mọi người mơ hồ rồi. “Kỳ Lân, anh có ý gì?”Mai Tuyết Hương cẩn thận hỏi.“Thực ra tôi đã biết… Tôi cũng biết rõ, tôi không phải là kẻ ngốc, động cơ các cô dẫn tôi tới nơi này tôi đã sớm nhận ra! Đơn giản là muốn tôi chết ở đây, đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.Đám phụ nữ giật mình, nhưng đều im lặng rồi.“Tôi không chết, các cô không thể bàn giao được với sư môn, các cô không cần chữa trị cho tôi, trái lại… Các cô có thể giết tôi, hoàn thành nhiệm vụ của sư môn, cho nên… Các cô ra tay đi!”Dứt lời, Lâm Dương nhắm mắt lại.Bày ra bộ dạng mặc cho người ta xâu xé.“Chuyện này… Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sắc mặt cả đám đều vô cùng phức tạp.“Kỳ Lân! Anh yên tâm đi, anh sẽ không chết, người nào cũng không giết được anh!”Lúc này, bỗng nhiên Mai Tuyết Hương kiên định nói.Mọi người cùng nhìn về phía cô ta.Chỉ thấy Mai Tuyết Hương trực tiếp đứng trước mặt Lâm Dương, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám Trịnh Mai Anh, trâm giọng nói: “Mai Anh sư tỷ! Em nói cho chị biết, nếu chị muốn giết Kỳ Lân, thì chị giết em trước đi! Kỳ Lân có ân cứu mạng với em, em không thể trơ mắt nhìn anh ấy bị các chị giết chết được!”Những lời này vang lên, Trịnh Mai Anh giận dữ.Cô ta đứng bật dậy, bước vài bước tới trước mặt Mai Tuyết Hương, đôi mắt lạnh lùng trừng Mai Tuyết Hương. Mai Tuyết Hương không e sợ gì, cũng nhìn thẳng vào mắt Trịnh Mai Anh.Nhưng một giây sau.Bốp! Trịnh Mai Anh vươn tay tát bốp vào mặt Mai Tuyết Hương.Mai Tuyết Hương vươn tay che má, kinh ngạc nhìn cô taCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Anh hơi mở to mắt thở hổn hển, vết thương trêu người nhìn rất dữ tợn.
Mai Tuyết Hương vội vàng đứng dậy, lấy viên thuốc mang theo người ra cho Lâm Dương ăn vào.
“Kỳ Lân, anh không sao chứ? Anh cố chịu đi, chúng tôi lập tức tìm người đưa anh đi chữa trị! Cố gắng chịu đựng nhé!”
Mai Tuyết Hương lo lắng nói.
“Nhanh lên, Ngọc Vy! Nhanh ra ngoài gọi người đi, đưa Kỳ Lân đi chữa trị!”
Trịnh Mai Anh khẽ cắn môi mỏng, vội vàng nói với đệ tử bên cạnh.
“Sư tỷ, chuyện này…”
Đệ tử tên là Ngọc Vy hơi do dự.
Sao Trịnh Mai Anh có thể không hiểu băn khoăn của cô †a? Cô ta trừng mắt quát: “Đã là lúc nào rồi, còn nghĩ tới nhiệm vụ của sư môn sao? Nhanh lên cho chị!”
“Dạ… Sư tỷ..”
Ngọc Vy không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý. Nhưng cô ta vừa định rời ởi, lại bị Lâm Dương dùng giọng điệu suy yếu gọi lại.
“Cô Ngọc Vy, đợi một lát… Ngọc Vy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.
“Anh giữ lại chút sức lực đi! Nếu còn nói anh sẽ chết nhanh hơn đấy”
Trịnh Mai Anh không nhịn được hừ lạnh nói.
Chỉ thấy Lâm Dương mỉm cười, chua xót nói: “Đến lúc này rồi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Để tôi chết nhanh hơn một chút đi”
Những lờ ¡ này vang lên, tất cả mọi người mơ hồ rồi. “Kỳ Lân, anh có ý gì?”
Mai Tuyết Hương cẩn thận hỏi.
“Thực ra tôi đã biết… Tôi cũng biết rõ, tôi không phải là kẻ ngốc, động cơ các cô dẫn tôi tới nơi này tôi đã sớm nhận ra! Đơn giản là muốn tôi chết ở đây, đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Đám phụ nữ giật mình, nhưng đều im lặng rồi.
“Tôi không chết, các cô không thể bàn giao được với sư môn, các cô không cần chữa trị cho tôi, trái lại… Các cô có thể giết tôi, hoàn thành nhiệm vụ của sư môn, cho nên… Các cô ra tay đi!”
Dứt lời, Lâm Dương nhắm mắt lại.
Bày ra bộ dạng mặc cho người ta xâu xé.
“Chuyện này… Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sắc mặt cả đám đều vô cùng phức tạp.
“Kỳ Lân! Anh yên tâm đi, anh sẽ không chết, người nào cũng không giết được anh!”
Lúc này, bỗng nhiên Mai Tuyết Hương kiên định nói.
Mọi người cùng nhìn về phía cô ta.
Chỉ thấy Mai Tuyết Hương trực tiếp đứng trước mặt Lâm Dương, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám Trịnh Mai Anh, trâm giọng nói: “Mai Anh sư tỷ! Em nói cho chị biết, nếu chị muốn giết Kỳ Lân, thì chị giết em trước đi! Kỳ Lân có ân cứu mạng với em, em không thể trơ mắt nhìn anh ấy bị các chị giết chết được!”
Những lời này vang lên, Trịnh Mai Anh giận dữ.
Cô ta đứng bật dậy, bước vài bước tới trước mặt Mai Tuyết Hương, đôi mắt lạnh lùng trừng Mai Tuyết Hương. Mai Tuyết Hương không e sợ gì, cũng nhìn thẳng vào mắt Trịnh Mai Anh.
Nhưng một giây sau.
Bốp! Trịnh Mai Anh vươn tay tát bốp vào mặt Mai Tuyết Hương.
Mai Tuyết Hương vươn tay che má, kinh ngạc nhìn cô ta
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Anh hơi mở to mắt thở hổn hển, vết thương trêu người nhìn rất dữ tợn.Mai Tuyết Hương vội vàng đứng dậy, lấy viên thuốc mang theo người ra cho Lâm Dương ăn vào.“Kỳ Lân, anh không sao chứ? Anh cố chịu đi, chúng tôi lập tức tìm người đưa anh đi chữa trị! Cố gắng chịu đựng nhé!”Mai Tuyết Hương lo lắng nói.“Nhanh lên, Ngọc Vy! Nhanh ra ngoài gọi người đi, đưa Kỳ Lân đi chữa trị!”Trịnh Mai Anh khẽ cắn môi mỏng, vội vàng nói với đệ tử bên cạnh.“Sư tỷ, chuyện này…”Đệ tử tên là Ngọc Vy hơi do dự.Sao Trịnh Mai Anh có thể không hiểu băn khoăn của cô †a? Cô ta trừng mắt quát: “Đã là lúc nào rồi, còn nghĩ tới nhiệm vụ của sư môn sao? Nhanh lên cho chị!”“Dạ… Sư tỷ..”Ngọc Vy không có biện pháp, chỉ có thể đồng ý. Nhưng cô ta vừa định rời ởi, lại bị Lâm Dương dùng giọng điệu suy yếu gọi lại.“Cô Ngọc Vy, đợi một lát… Ngọc Vy ngẩn ra, kinh ngạc nhìn anh.“Anh giữ lại chút sức lực đi! Nếu còn nói anh sẽ chết nhanh hơn đấy”Trịnh Mai Anh không nhịn được hừ lạnh nói.Chỉ thấy Lâm Dương mỉm cười, chua xót nói: “Đến lúc này rồi, tôi còn có lựa chọn nào khác sao? Để tôi chết nhanh hơn một chút đi”Những lờ ¡ này vang lên, tất cả mọi người mơ hồ rồi. “Kỳ Lân, anh có ý gì?”Mai Tuyết Hương cẩn thận hỏi.“Thực ra tôi đã biết… Tôi cũng biết rõ, tôi không phải là kẻ ngốc, động cơ các cô dẫn tôi tới nơi này tôi đã sớm nhận ra! Đơn giản là muốn tôi chết ở đây, đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói.Đám phụ nữ giật mình, nhưng đều im lặng rồi.“Tôi không chết, các cô không thể bàn giao được với sư môn, các cô không cần chữa trị cho tôi, trái lại… Các cô có thể giết tôi, hoàn thành nhiệm vụ của sư môn, cho nên… Các cô ra tay đi!”Dứt lời, Lâm Dương nhắm mắt lại.Bày ra bộ dạng mặc cho người ta xâu xé.“Chuyện này… Mọi người cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sắc mặt cả đám đều vô cùng phức tạp.“Kỳ Lân! Anh yên tâm đi, anh sẽ không chết, người nào cũng không giết được anh!”Lúc này, bỗng nhiên Mai Tuyết Hương kiên định nói.Mọi người cùng nhìn về phía cô ta.Chỉ thấy Mai Tuyết Hương trực tiếp đứng trước mặt Lâm Dương, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám Trịnh Mai Anh, trâm giọng nói: “Mai Anh sư tỷ! Em nói cho chị biết, nếu chị muốn giết Kỳ Lân, thì chị giết em trước đi! Kỳ Lân có ân cứu mạng với em, em không thể trơ mắt nhìn anh ấy bị các chị giết chết được!”Những lời này vang lên, Trịnh Mai Anh giận dữ.Cô ta đứng bật dậy, bước vài bước tới trước mặt Mai Tuyết Hương, đôi mắt lạnh lùng trừng Mai Tuyết Hương. Mai Tuyết Hương không e sợ gì, cũng nhìn thẳng vào mắt Trịnh Mai Anh.Nhưng một giây sau.Bốp! Trịnh Mai Anh vươn tay tát bốp vào mặt Mai Tuyết Hương.Mai Tuyết Hương vươn tay che má, kinh ngạc nhìn cô taCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên