“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2747

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hét to.Trái tim của mọi người run rẩy, vội vàng đuổi theo.Nhưng mà không kịp rồi.Đám Lâm Dương đã sớm chuôồn mất, biến mất.Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giận dữ, tức tới mức hộc máu. Mà đám người Lâm Nhã Nam, Trịnh Mai Anh đứng tít ở phía sau, đều im lặng nhìn đối diện, không phát ra tiếng. Lần này tới Hồng Nhan Gốc, đối với Lâm Dương mà nói là kiếm lớn.Ít nhất anh đã thành công xếp cơ sở ngâm vào trong thế lực giống như Hồng Nhan Cốc, còn thăm dò được cốc chủ của Hồng Nhan Cốc.“Chỉ như vậy mà cũng tự xưng là tiên nhân, đúng là buồn cười, tôi thấy chỉ như vậy mà thôi!”Trêw xe, Nguyên Tinh uống một ngụm nước khoáng người bên cạnh đưa tới, phủi bụi trêu người hừ lạnh nói.“Trưởng lão Nguyên Tỉnh, người ta đã đủ mạnh, phải biết rằng ngay cả bác sĩ Lâm đều không phải là đối thủ của bà †a, nếu không phải thực lực của bà ta bị bác sĩ Lâm kiềm chế được, e rằng mấy chúng ta liên thủ lại, cũng không đối phó được bà ta”Trái lại Tào Đức Duy hiểu rõ, bình tĩnh nói.“Nói thì nói như vậy, nhưng tôi tin sau này người này chắc chắn không phải là đối thủ của Thần Quân chúng ta, Thân Quân còn trẻ, thiên phú dị bẩm, còn nhiều thời gian, đợi Thần Quân luyện thân công của Đông Hoàng Giáo tôi xong, lại phối với y thuật vô thượng của Thần Quân, chỉ là cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, là cái thá gì?”Nguyên Tinh tràn ngập tự tin nói.Ông ta rất coi trọng Lâm Dương.Dù sao Lâm Dương còn trẻ tuổi như vậy, mà đã có tu vi cao như thế, đã thoát khỏi cấp bậc yêu nghiệt rồi.Chỉ cân cho người này mười năm, Nguyên Tinh không dám tưởng tượng Lâm Dương sẽ mạnh tới cỡ nào.Tào Đức Duy im lặng gật đầu.Nhưng Phong Thanh Vũ lại nói: “Chỉ sợ… Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc sẽ không cho nhóc Lâm thời gian tu luyện rồi” Những lời này vang lên, toàn bộ người trêu xe đều nhìn ông †a.“Phong Thanh Vũ, ông có ý gì?”Nguyên Tỉnh nhíu mày hỏi.Phong Thanh Vũ trâm ngâm một lát, nói: “Thực ra hôm nay coi như gặp may, nếu là ba bốn ngày trước, nhóc Lâm, e rằng ngay cả chúng ta, không có ai có thể sống sót rời khỏi Hồng Nhan Cốc”Mọi người kinh hãi.“Phong Thanh Vũ, rốt cuộc là ông muốn nói gì? Ông đang nâng cao uy phong của người khác diệt chí khí của mình sao?”Nguyên Tỉnh giận dữ, lập tức quát hỏi.Phong Thanh Vũ không hé răng, lấy một thứ gì đó trong ngực ra.Đó là một viên đá kết tinh màu xanh lá nhạt.Ông ta đưa tới.‘Tâm mắt mấy người đều nhìn thứ này.Lâm Dương cũng cầm lấy cẩn thận quan sát, sắc mặt lập tức thay đổi.“Khí tức này… Thật sự đáng sợi Tuyệt đối không phải lực khí kình chúng ta thường tu luyện, nó giống như… Càng cao cấp hơn lực khí kình chúng ta tu luyện?”Lâm Dương trâm giọng nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hét to.

Trái tim của mọi người run rẩy, vội vàng đuổi theo.

Nhưng mà không kịp rồi.

Đám Lâm Dương đã sớm chuôồn mất, biến mất.

Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giận dữ, tức tới mức hộc máu. Mà đám người Lâm Nhã Nam, Trịnh Mai Anh đứng tít ở phía sau, đều im lặng nhìn đối diện, không phát ra tiếng. Lần này tới Hồng Nhan Gốc, đối với Lâm Dương mà nói là kiếm lớn.

Ít nhất anh đã thành công xếp cơ sở ngâm vào trong thế lực giống như Hồng Nhan Cốc, còn thăm dò được cốc chủ của Hồng Nhan Cốc.

“Chỉ như vậy mà cũng tự xưng là tiên nhân, đúng là buồn cười, tôi thấy chỉ như vậy mà thôi!”

Trêw xe, Nguyên Tinh uống một ngụm nước khoáng người bên cạnh đưa tới, phủi bụi trêu người hừ lạnh nói.

“Trưởng lão Nguyên Tỉnh, người ta đã đủ mạnh, phải biết rằng ngay cả bác sĩ Lâm đều không phải là đối thủ của bà †a, nếu không phải thực lực của bà ta bị bác sĩ Lâm kiềm chế được, e rằng mấy chúng ta liên thủ lại, cũng không đối phó được bà ta”

Trái lại Tào Đức Duy hiểu rõ, bình tĩnh nói.

“Nói thì nói như vậy, nhưng tôi tin sau này người này chắc chắn không phải là đối thủ của Thần Quân chúng ta, Thân Quân còn trẻ, thiên phú dị bẩm, còn nhiều thời gian, đợi Thần Quân luyện thân công của Đông Hoàng Giáo tôi xong, lại phối với y thuật vô thượng của Thần Quân, chỉ là cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, là cái thá gì?”

Nguyên Tinh tràn ngập tự tin nói.

Ông ta rất coi trọng Lâm Dương.

Dù sao Lâm Dương còn trẻ tuổi như vậy, mà đã có tu vi cao như thế, đã thoát khỏi cấp bậc yêu nghiệt rồi.

Chỉ cân cho người này mười năm, Nguyên Tinh không dám tưởng tượng Lâm Dương sẽ mạnh tới cỡ nào.

Tào Đức Duy im lặng gật đầu.

Nhưng Phong Thanh Vũ lại nói: “Chỉ sợ… Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc sẽ không cho nhóc Lâm thời gian tu luyện rồi” Những lời này vang lên, toàn bộ người trêu xe đều nhìn ông †a.

“Phong Thanh Vũ, ông có ý gì?”

Nguyên Tỉnh nhíu mày hỏi.

Phong Thanh Vũ trâm ngâm một lát, nói: “Thực ra hôm nay coi như gặp may, nếu là ba bốn ngày trước, nhóc Lâm, e rằng ngay cả chúng ta, không có ai có thể sống sót rời khỏi Hồng Nhan Cốc”

Mọi người kinh hãi.

“Phong Thanh Vũ, rốt cuộc là ông muốn nói gì? Ông đang nâng cao uy phong của người khác diệt chí khí của mình sao?”

Nguyên Tỉnh giận dữ, lập tức quát hỏi.

Phong Thanh Vũ không hé răng, lấy một thứ gì đó trong ngực ra.

Đó là một viên đá kết tinh màu xanh lá nhạt.

Ông ta đưa tới.

‘Tâm mắt mấy người đều nhìn thứ này.

Lâm Dương cũng cầm lấy cẩn thận quan sát, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Khí tức này… Thật sự đáng sợi Tuyệt đối không phải lực khí kình chúng ta thường tu luyện, nó giống như… Càng cao cấp hơn lực khí kình chúng ta tu luyện?”

Lâm Dương trâm giọng nói.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hét to.Trái tim của mọi người run rẩy, vội vàng đuổi theo.Nhưng mà không kịp rồi.Đám Lâm Dương đã sớm chuôồn mất, biến mất.Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giận dữ, tức tới mức hộc máu. Mà đám người Lâm Nhã Nam, Trịnh Mai Anh đứng tít ở phía sau, đều im lặng nhìn đối diện, không phát ra tiếng. Lần này tới Hồng Nhan Gốc, đối với Lâm Dương mà nói là kiếm lớn.Ít nhất anh đã thành công xếp cơ sở ngâm vào trong thế lực giống như Hồng Nhan Cốc, còn thăm dò được cốc chủ của Hồng Nhan Cốc.“Chỉ như vậy mà cũng tự xưng là tiên nhân, đúng là buồn cười, tôi thấy chỉ như vậy mà thôi!”Trêw xe, Nguyên Tinh uống một ngụm nước khoáng người bên cạnh đưa tới, phủi bụi trêu người hừ lạnh nói.“Trưởng lão Nguyên Tỉnh, người ta đã đủ mạnh, phải biết rằng ngay cả bác sĩ Lâm đều không phải là đối thủ của bà †a, nếu không phải thực lực của bà ta bị bác sĩ Lâm kiềm chế được, e rằng mấy chúng ta liên thủ lại, cũng không đối phó được bà ta”Trái lại Tào Đức Duy hiểu rõ, bình tĩnh nói.“Nói thì nói như vậy, nhưng tôi tin sau này người này chắc chắn không phải là đối thủ của Thần Quân chúng ta, Thân Quân còn trẻ, thiên phú dị bẩm, còn nhiều thời gian, đợi Thần Quân luyện thân công của Đông Hoàng Giáo tôi xong, lại phối với y thuật vô thượng của Thần Quân, chỉ là cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, là cái thá gì?”Nguyên Tinh tràn ngập tự tin nói.Ông ta rất coi trọng Lâm Dương.Dù sao Lâm Dương còn trẻ tuổi như vậy, mà đã có tu vi cao như thế, đã thoát khỏi cấp bậc yêu nghiệt rồi.Chỉ cân cho người này mười năm, Nguyên Tinh không dám tưởng tượng Lâm Dương sẽ mạnh tới cỡ nào.Tào Đức Duy im lặng gật đầu.Nhưng Phong Thanh Vũ lại nói: “Chỉ sợ… Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc sẽ không cho nhóc Lâm thời gian tu luyện rồi” Những lời này vang lên, toàn bộ người trêu xe đều nhìn ông †a.“Phong Thanh Vũ, ông có ý gì?”Nguyên Tỉnh nhíu mày hỏi.Phong Thanh Vũ trâm ngâm một lát, nói: “Thực ra hôm nay coi như gặp may, nếu là ba bốn ngày trước, nhóc Lâm, e rằng ngay cả chúng ta, không có ai có thể sống sót rời khỏi Hồng Nhan Cốc”Mọi người kinh hãi.“Phong Thanh Vũ, rốt cuộc là ông muốn nói gì? Ông đang nâng cao uy phong của người khác diệt chí khí của mình sao?”Nguyên Tỉnh giận dữ, lập tức quát hỏi.Phong Thanh Vũ không hé răng, lấy một thứ gì đó trong ngực ra.Đó là một viên đá kết tinh màu xanh lá nhạt.Ông ta đưa tới.‘Tâm mắt mấy người đều nhìn thứ này.Lâm Dương cũng cầm lấy cẩn thận quan sát, sắc mặt lập tức thay đổi.“Khí tức này… Thật sự đáng sợi Tuyệt đối không phải lực khí kình chúng ta thường tu luyện, nó giống như… Càng cao cấp hơn lực khí kình chúng ta tu luyện?”Lâm Dương trâm giọng nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2747