“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2753
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Thân Quân! Đi mau!”“Không cần lo cho chúng tôi! Đi đi!”Mọi người nhìn tường sắt xông tới, biết không có khả năng rời đi, chỉ có thể la lên với Lâm Dương.Nguyên Tinh cũng dừng lại.Bởi vì tứ đại thiên vương đã rút lui.Bọn họ không có khả năng đi chết với Nguyên Tỉnh.Dù sao lúc này đám Nguyên Tinh đã ở trong phạm vi bị tường sắt kẹp nát.Nguyên Tình đưa mắt nhìn, lúc này ông ta không biết phải làm thế nào… Muốn chạy trốn… Cũng không còn kịp rồi. Ngoan ngoãn đợi chết đi.Lúc này ngoại trừ từ bỏ, mọi người cũng không biết nên làm gì bây giờ.Nhưng mà ngay lúc tường sắt sắp kẹp tới… Rầm! Tiếng vang nặng nê truyền tới lân nữa.Sau đó mặt đất rung động rồi.Người của Hồng Nhan Cốc đều chấn động.Kế tiếp thời gian giống như chết lặng.Người của Hồng Nhan Cốc ở bên ngoài đều trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.Tường sắt dừng lại.Nhưng… Nó cũng không khép lại.Bởi vì giữa hai bức tường sắt rộng lớn, có một người đang đứng! Người đó đúng là Lâm Dương.Vẻ mặt anh dữ tợn, hai tay chống hai bên tường sắt, điên cưồng phát lực, hai tay run lẩy bẩy, gân xanh nổi lên, làn da ở tầng ngoài VỠ ra.Người bình thường không thể tưởng tượng nổi lúc này Lâm Dương chịu đựng lực lượng như thế nào.Nhưng mà… Anh chống được! “Đi Chỉ nghe Lâm Dương hét lên một tiếng.“Thần Quân!”“Bác sĩ Lâm!”Vành mắt mọi người ưrớt át.“Nhanh lên, tôi… Chống đỡ không được lâu rồi!”Lâm Dương lại hét lên.Mọi người kìm nén nước mắt chảy ra, toàn bộ đều xông ra bên ngoài tường sắt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc.Nhưng… Lâm Dương không đi được.Anh đã không đi được nữa rồi.Bởi vì một khi buông tay, tường sắt không chống đỡ được, sẽ trực tiếp nghiên nát Lâm Dương thành bánh kem. “Thân Quân!”Người bên ngoài nhìn tường sắt chế trụ Lâm Dương, cả đám la lên.Gốc chủ của Hồng Nhan Cốc thì cười ha ha.“W đám kiến này mà hi sinh mình, chuyện này đáng sao? Ngu ngốc!”Sau khi nói xong, bà ta lại một lần nữa phát lực, đồng thời la lên với đám Triệu Minh Nguyệt: “Mấy người các cô, đi vào giết cậu ta cho tôi!”Sắc mặt Triệu Minh Nguyệt lập tức thay đổi, ngơ ngác nhìn cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, tay cầm kiếm đã run rẩy. “Sao thế? Các cô điếc sao? Không nghe thấy lời bản cốc chủ nói à? Nhanh lên!”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Thân Quân! Đi mau!”
“Không cần lo cho chúng tôi! Đi đi!”
Mọi người nhìn tường sắt xông tới, biết không có khả năng rời đi, chỉ có thể la lên với Lâm Dương.
Nguyên Tinh cũng dừng lại.
Bởi vì tứ đại thiên vương đã rút lui.
Bọn họ không có khả năng đi chết với Nguyên Tỉnh.
Dù sao lúc này đám Nguyên Tinh đã ở trong phạm vi bị tường sắt kẹp nát.
Nguyên Tình đưa mắt nhìn, lúc này ông ta không biết phải làm thế nào… Muốn chạy trốn… Cũng không còn kịp rồi. Ngoan ngoãn đợi chết đi.
Lúc này ngoại trừ từ bỏ, mọi người cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng mà ngay lúc tường sắt sắp kẹp tới… Rầm! Tiếng vang nặng nê truyền tới lân nữa.
Sau đó mặt đất rung động rồi.
Người của Hồng Nhan Cốc đều chấn động.
Kế tiếp thời gian giống như chết lặng.
Người của Hồng Nhan Cốc ở bên ngoài đều trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Tường sắt dừng lại.
Nhưng… Nó cũng không khép lại.
Bởi vì giữa hai bức tường sắt rộng lớn, có một người đang đứng! Người đó đúng là Lâm Dương.
Vẻ mặt anh dữ tợn, hai tay chống hai bên tường sắt, điên cưồng phát lực, hai tay run lẩy bẩy, gân xanh nổi lên, làn da ở tầng ngoài VỠ ra.
Người bình thường không thể tưởng tượng nổi lúc này Lâm Dương chịu đựng lực lượng như thế nào.
Nhưng mà… Anh chống được! “Đi Chỉ nghe Lâm Dương hét lên một tiếng.
“Thần Quân!”
“Bác sĩ Lâm!”
Vành mắt mọi người ưrớt át.
“Nhanh lên, tôi… Chống đỡ không được lâu rồi!”
Lâm Dương lại hét lên.
Mọi người kìm nén nước mắt chảy ra, toàn bộ đều xông ra bên ngoài tường sắt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc.
Nhưng… Lâm Dương không đi được.
Anh đã không đi được nữa rồi.
Bởi vì một khi buông tay, tường sắt không chống đỡ được, sẽ trực tiếp nghiên nát Lâm Dương thành bánh kem. “Thân Quân!”
Người bên ngoài nhìn tường sắt chế trụ Lâm Dương, cả đám la lên.
Gốc chủ của Hồng Nhan Cốc thì cười ha ha.
“W đám kiến này mà hi sinh mình, chuyện này đáng sao? Ngu ngốc!”
Sau khi nói xong, bà ta lại một lần nữa phát lực, đồng thời la lên với đám Triệu Minh Nguyệt: “Mấy người các cô, đi vào giết cậu ta cho tôi!”
Sắc mặt Triệu Minh Nguyệt lập tức thay đổi, ngơ ngác nhìn cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, tay cầm kiếm đã run rẩy. “Sao thế? Các cô điếc sao? Không nghe thấy lời bản cốc chủ nói à? Nhanh lên!”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Thân Quân! Đi mau!”“Không cần lo cho chúng tôi! Đi đi!”Mọi người nhìn tường sắt xông tới, biết không có khả năng rời đi, chỉ có thể la lên với Lâm Dương.Nguyên Tinh cũng dừng lại.Bởi vì tứ đại thiên vương đã rút lui.Bọn họ không có khả năng đi chết với Nguyên Tỉnh.Dù sao lúc này đám Nguyên Tinh đã ở trong phạm vi bị tường sắt kẹp nát.Nguyên Tình đưa mắt nhìn, lúc này ông ta không biết phải làm thế nào… Muốn chạy trốn… Cũng không còn kịp rồi. Ngoan ngoãn đợi chết đi.Lúc này ngoại trừ từ bỏ, mọi người cũng không biết nên làm gì bây giờ.Nhưng mà ngay lúc tường sắt sắp kẹp tới… Rầm! Tiếng vang nặng nê truyền tới lân nữa.Sau đó mặt đất rung động rồi.Người của Hồng Nhan Cốc đều chấn động.Kế tiếp thời gian giống như chết lặng.Người của Hồng Nhan Cốc ở bên ngoài đều trợn to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.Tường sắt dừng lại.Nhưng… Nó cũng không khép lại.Bởi vì giữa hai bức tường sắt rộng lớn, có một người đang đứng! Người đó đúng là Lâm Dương.Vẻ mặt anh dữ tợn, hai tay chống hai bên tường sắt, điên cưồng phát lực, hai tay run lẩy bẩy, gân xanh nổi lên, làn da ở tầng ngoài VỠ ra.Người bình thường không thể tưởng tượng nổi lúc này Lâm Dương chịu đựng lực lượng như thế nào.Nhưng mà… Anh chống được! “Đi Chỉ nghe Lâm Dương hét lên một tiếng.“Thần Quân!”“Bác sĩ Lâm!”Vành mắt mọi người ưrớt át.“Nhanh lên, tôi… Chống đỡ không được lâu rồi!”Lâm Dương lại hét lên.Mọi người kìm nén nước mắt chảy ra, toàn bộ đều xông ra bên ngoài tường sắt, rời khỏi Hồng Nhan Cốc.Nhưng… Lâm Dương không đi được.Anh đã không đi được nữa rồi.Bởi vì một khi buông tay, tường sắt không chống đỡ được, sẽ trực tiếp nghiên nát Lâm Dương thành bánh kem. “Thân Quân!”Người bên ngoài nhìn tường sắt chế trụ Lâm Dương, cả đám la lên.Gốc chủ của Hồng Nhan Cốc thì cười ha ha.“W đám kiến này mà hi sinh mình, chuyện này đáng sao? Ngu ngốc!”Sau khi nói xong, bà ta lại một lần nữa phát lực, đồng thời la lên với đám Triệu Minh Nguyệt: “Mấy người các cô, đi vào giết cậu ta cho tôi!”Sắc mặt Triệu Minh Nguyệt lập tức thay đổi, ngơ ngác nhìn cốc chủ của Hồng Nhan Cốc, tay cầm kiếm đã run rẩy. “Sao thế? Các cô điếc sao? Không nghe thấy lời bản cốc chủ nói à? Nhanh lên!”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên