“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2764

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Rầm! Núi giả trực tiếp vỡ vụn.Người đàn ông ngã vào trong đá vụn, khó có thể đứng dậy. “Hay lắm!”Người của học viện Phái Nam Y nhao nhao kêu lên.Trêu mặt Tô Nhan cũng lộ vẻ vui mừng.“Lợi hại lợi hại, quả nhiên là bác sĩ Lâm danh bất hư: truyền!”Tân Tuấn Minh liên tục vỗ tay, trêu mặt vẫn là mỉm cười. “Tôi danh bất hư truyền, nhưng hình như anh quá mức bình Tĩnh rồi!”Lâm Dương lạnh nhạt nói, lại một lần nữa cất bước về phía Tân Tuấn Minh.Nhưng Tân Tuấn Minh chỉ mỉm cười nói: “Đương nhiên là tôi bình tĩnh rồi! Dù sao bác sĩ Lâm còn chưa thắng mài” “Cái gì?”Lâm Dương ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, đột nhiên quay đầu.Mới phát hiện người đàn ông đeo mặt nạ ngã vào trong phế tích chẳng biết nhích lại gần từ lúc nào, một quyền đánh lên vai Lâm Dương.Râm! Tiếng trâm đục truyền ra.Cơ thể Lâm Dương lảo đảo, liên tục lùi về sau.Đợi khi đứng vững, người đàn ông đeo mặt nạ đã tiếp tục tấn công.Quyền cước giống như gió bão, hoàn toàn không cho Lâm Dương cơ hội thở dốc.Nhưng tốc độ và lực lượng của anh ta ở trước mặt Lâm Dương, thực ra không tính là lợi hại.Lâm Dương thoải mái né tránh công kich của người đàn ông đeo mặt nạ, cũng năm lấy cơ hội đánh về phía ngực anh ta.Phốc! Người đàn ông đeo mặt nạ phun ra máu tươi, máu chảy từ dưới mặt nạ xuống dưới.Quần áo chỗ ngực anh ta rách da, da tróc thịt bong, người như diều đứt dây, ngã xuống đất xa hơn mười mét, nhẹ nhàng run rẩy, vô cùng thê thảm.Hoàn toàn không phải đối thủ! Tất cả mọi người nghĩ như Vậy.Người đàn ông đeo mặt nạ và Lâm Dương chênh lệch thực lực quá lớn rồi! Lâm Dương cũng cảm thấy giải quyết đối phương vô cùng dễ dàng.Nhưng mà không biết vì sao, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ.Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ hơi run rẩy, đột nhiên toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó dùng hai tay chống người, đứng dậy lần nữa.Lâm Dương bất chợt ngẩn ra.Người ở bốn phía cũng kinh hãi kêu lên.“Người này làm sao thế?” “Anh ta… Đánh không chết sao?”Dương Long và Hồ Quý Bạch đều vô cùng kinh ngạc.Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ hét to một tiếng, lại một lần nữa xông về phía Lâm Dương! Đôi mắt Lâm Dương trở nên lạnh lùng, cũng mất đi kiên nhẫn, trực tiếp vươn tay chế trụ một quyên người đàn ông đánh tới, một tay khác nhanh như tia chớp, đánh về phía trái tim người đàn ông.Rầm! Một dòng khí tràn ra.Toàn thân người đàn ông run bần bật, da thịt chỗ tim vỡ ra. Một quyền này, đủ để đánh nát tim anh ta.Cho dù là ai, ăn một quyền sẽ phải chết không thể nghi ngời Người đàn ông cũng sẽ chết.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Rầm! Núi giả trực tiếp vỡ vụn.

Người đàn ông ngã vào trong đá vụn, khó có thể đứng dậy. “Hay lắm!”

Người của học viện Phái Nam Y nhao nhao kêu lên.

Trêu mặt Tô Nhan cũng lộ vẻ vui mừng.

“Lợi hại lợi hại, quả nhiên là bác sĩ Lâm danh bất hư: truyền!”

Tân Tuấn Minh liên tục vỗ tay, trêu mặt vẫn là mỉm cười. “Tôi danh bất hư truyền, nhưng hình như anh quá mức bình Tĩnh rồi!”

Lâm Dương lạnh nhạt nói, lại một lần nữa cất bước về phía Tân Tuấn Minh.

Nhưng Tân Tuấn Minh chỉ mỉm cười nói: “Đương nhiên là tôi bình tĩnh rồi! Dù sao bác sĩ Lâm còn chưa thắng mài” “Cái gì?”

Lâm Dương ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, đột nhiên quay đầu.

Mới phát hiện người đàn ông đeo mặt nạ ngã vào trong phế tích chẳng biết nhích lại gần từ lúc nào, một quyền đánh lên vai Lâm Dương.

Râm! Tiếng trâm đục truyền ra.

Cơ thể Lâm Dương lảo đảo, liên tục lùi về sau.

Đợi khi đứng vững, người đàn ông đeo mặt nạ đã tiếp tục tấn công.

Quyền cước giống như gió bão, hoàn toàn không cho Lâm Dương cơ hội thở dốc.

Nhưng tốc độ và lực lượng của anh ta ở trước mặt Lâm Dương, thực ra không tính là lợi hại.

Lâm Dương thoải mái né tránh công kich của người đàn ông đeo mặt nạ, cũng năm lấy cơ hội đánh về phía ngực anh ta.

Phốc! Người đàn ông đeo mặt nạ phun ra máu tươi, máu chảy từ dưới mặt nạ xuống dưới.

Quần áo chỗ ngực anh ta rách da, da tróc thịt bong, người như diều đứt dây, ngã xuống đất xa hơn mười mét, nhẹ nhàng run rẩy, vô cùng thê thảm.

Hoàn toàn không phải đối thủ! Tất cả mọi người nghĩ như Vậy.

Người đàn ông đeo mặt nạ và Lâm Dương chênh lệch thực lực quá lớn rồi! Lâm Dương cũng cảm thấy giải quyết đối phương vô cùng dễ dàng.

Nhưng mà không biết vì sao, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ.

Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ hơi run rẩy, đột nhiên toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó dùng hai tay chống người, đứng dậy lần nữa.

Lâm Dương bất chợt ngẩn ra.

Người ở bốn phía cũng kinh hãi kêu lên.

“Người này làm sao thế?” “Anh ta… Đánh không chết sao?”

Dương Long và Hồ Quý Bạch đều vô cùng kinh ngạc.

Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ hét to một tiếng, lại một lần nữa xông về phía Lâm Dương! Đôi mắt Lâm Dương trở nên lạnh lùng, cũng mất đi kiên nhẫn, trực tiếp vươn tay chế trụ một quyên người đàn ông đánh tới, một tay khác nhanh như tia chớp, đánh về phía trái tim người đàn ông.

Rầm! Một dòng khí tràn ra.

Toàn thân người đàn ông run bần bật, da thịt chỗ tim vỡ ra. Một quyền này, đủ để đánh nát tim anh ta.

Cho dù là ai, ăn một quyền sẽ phải chết không thể nghi ngời Người đàn ông cũng sẽ chết.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Rầm! Núi giả trực tiếp vỡ vụn.Người đàn ông ngã vào trong đá vụn, khó có thể đứng dậy. “Hay lắm!”Người của học viện Phái Nam Y nhao nhao kêu lên.Trêu mặt Tô Nhan cũng lộ vẻ vui mừng.“Lợi hại lợi hại, quả nhiên là bác sĩ Lâm danh bất hư: truyền!”Tân Tuấn Minh liên tục vỗ tay, trêu mặt vẫn là mỉm cười. “Tôi danh bất hư truyền, nhưng hình như anh quá mức bình Tĩnh rồi!”Lâm Dương lạnh nhạt nói, lại một lần nữa cất bước về phía Tân Tuấn Minh.Nhưng Tân Tuấn Minh chỉ mỉm cười nói: “Đương nhiên là tôi bình tĩnh rồi! Dù sao bác sĩ Lâm còn chưa thắng mài” “Cái gì?”Lâm Dương ngây ngốc, đột nhiên nghĩ tới gì đó, đột nhiên quay đầu.Mới phát hiện người đàn ông đeo mặt nạ ngã vào trong phế tích chẳng biết nhích lại gần từ lúc nào, một quyền đánh lên vai Lâm Dương.Râm! Tiếng trâm đục truyền ra.Cơ thể Lâm Dương lảo đảo, liên tục lùi về sau.Đợi khi đứng vững, người đàn ông đeo mặt nạ đã tiếp tục tấn công.Quyền cước giống như gió bão, hoàn toàn không cho Lâm Dương cơ hội thở dốc.Nhưng tốc độ và lực lượng của anh ta ở trước mặt Lâm Dương, thực ra không tính là lợi hại.Lâm Dương thoải mái né tránh công kich của người đàn ông đeo mặt nạ, cũng năm lấy cơ hội đánh về phía ngực anh ta.Phốc! Người đàn ông đeo mặt nạ phun ra máu tươi, máu chảy từ dưới mặt nạ xuống dưới.Quần áo chỗ ngực anh ta rách da, da tróc thịt bong, người như diều đứt dây, ngã xuống đất xa hơn mười mét, nhẹ nhàng run rẩy, vô cùng thê thảm.Hoàn toàn không phải đối thủ! Tất cả mọi người nghĩ như Vậy.Người đàn ông đeo mặt nạ và Lâm Dương chênh lệch thực lực quá lớn rồi! Lâm Dương cũng cảm thấy giải quyết đối phương vô cùng dễ dàng.Nhưng mà không biết vì sao, anh cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ.Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ hơi run rẩy, đột nhiên toàn thân run rẩy dữ dội, sau đó dùng hai tay chống người, đứng dậy lần nữa.Lâm Dương bất chợt ngẩn ra.Người ở bốn phía cũng kinh hãi kêu lên.“Người này làm sao thế?” “Anh ta… Đánh không chết sao?”Dương Long và Hồ Quý Bạch đều vô cùng kinh ngạc.Chỉ thấy người đàn ông đeo mặt nạ hét to một tiếng, lại một lần nữa xông về phía Lâm Dương! Đôi mắt Lâm Dương trở nên lạnh lùng, cũng mất đi kiên nhẫn, trực tiếp vươn tay chế trụ một quyên người đàn ông đánh tới, một tay khác nhanh như tia chớp, đánh về phía trái tim người đàn ông.Rầm! Một dòng khí tràn ra.Toàn thân người đàn ông run bần bật, da thịt chỗ tim vỡ ra. Một quyền này, đủ để đánh nát tim anh ta.Cho dù là ai, ăn một quyền sẽ phải chết không thể nghi ngời Người đàn ông cũng sẽ chết.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2764