“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2769

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không sao… Cảm ơn anh, chủ tịch Lâm”Tô Nhan cẩn thận nói, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt. “Không sao là tốt rồi, anh thấy khí sắc em vẫn không được. tốt cho lắm, còn cần điều trị nhiêu hơn, lát nữa anh sẽ kê chút thuốc cho em, em uống đúng hạn.”Lâm Dương cười nói.Tô Nhan nhìn anh một cái, trong mắt lộ vẻ phức tạp.Cô cắn cánh môi anh đào, giống như muốn nói gì đó.Lâm Dương vẫn chưa phát hiện, dặn dò vài câu rồi chuẩn bị rời đi.“Chủ tịch Lâm, đợi một lát!”Bỗng nhiên Tô Nhan kêu lên.“Làm sao vậy?”Lâm Dương nghiêng đầu hỏi. Truyện Thám Hiểm “Anh… Vì ạ ¡ xử với tôi tốt như thế? Rốt cuộc là anh… Nghĩ như thế nào?”Tô Nhan nghiến răng một cái, nổi lên dũng khí hỏi.Những lời này vang lên, lúc này Lâm Dương ngây ngẩn cả người.Anh cũng không dự đoán được Tô Nhan sẽ hỏi vấn đề này, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Tô Nhan, mãi mà không biết nên nói gì.Tô Nhan hơi khẩn trương, nhưng không thể nói rõ vì sao lại khẩn trương.Nhưng mà hiện giờ cô rất sợ Lâm Dương mở miệng nói, vội vàng kêu lên: “Chủ tịch Lâm, nếu anh không muốn nói thì đừng nói!”“Anh có thể nói”Lâm Dương nói.“Bỗng nhiên tôi không muốn nghe, thật xin lỗi!”Tô Nhan bối rối nói.Lâm Dương ngẩn ra, nhưng rất nhanh anh hiểu ra.Tô Nhan sợ Lâm Dương đột nhiên chọc thủng tâng cửa sổ này.Nếu là như vậy, cô không biết nên đối mặt với chủ tịch Lâmthế nào, cũng không biết nên đối mặt với Lâm Dương thế nào.Nhưng mà đã đến nước này, Lâm Dương thật sự cũng muốn biết thái độ của Tô Nhan đối với bác sĩ Lâm.“Thực ra em có thể không cần ở bên Lâm Dương nữa, em muốn ly hôn, anh tin Lâm Dương sẽ đồng ý!”Lâm Dương nói.“Chủ tịch Lâm, anh… Anh có ý gì?”Tô Nhan bất chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt có chút phức †ạp, cũng có chút phẫn nộ “Anh chỉ muốn nói, em có lựa chọn càng tốt hơn.”Lâm Dương lạnh nhạt nói.Tô Nhan im lặng, hai tay nắm chặt lại.Ai cũng không rõ trong lòng cô suy nghĩ chuyện gì, cô chỉ cúi thấp đầu, giống như đang nghĩ gì đó.Một lát sau, cô hít sâu một hơi, xoay người tránh ra.Cô lựa chọn trốn tránh.Có lễ, cô cũng không có đáp án.Những lời này của Lâm Dương, thực ra lọt vào tai bất kỳ người phụ nữ nào, đều gần như là tỏ tình.Lâm Dương cũng biết rõ.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

“Không sao… Cảm ơn anh, chủ tịch Lâm”

Tô Nhan cẩn thận nói, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt. “Không sao là tốt rồi, anh thấy khí sắc em vẫn không được. tốt cho lắm, còn cần điều trị nhiêu hơn, lát nữa anh sẽ kê chút thuốc cho em, em uống đúng hạn.”

Lâm Dương cười nói.

Tô Nhan nhìn anh một cái, trong mắt lộ vẻ phức tạp.

Cô cắn cánh môi anh đào, giống như muốn nói gì đó.

Lâm Dương vẫn chưa phát hiện, dặn dò vài câu rồi chuẩn bị rời đi.

“Chủ tịch Lâm, đợi một lát!”

Bỗng nhiên Tô Nhan kêu lên.

“Làm sao vậy?”

Lâm Dương nghiêng đầu hỏi. Truyện Thám Hiểm “Anh… Vì ạ ¡ xử với tôi tốt như thế? Rốt cuộc là anh… Nghĩ như thế nào?”

Tô Nhan nghiến răng một cái, nổi lên dũng khí hỏi.

Những lời này vang lên, lúc này Lâm Dương ngây ngẩn cả người.

Anh cũng không dự đoán được Tô Nhan sẽ hỏi vấn đề này, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Tô Nhan, mãi mà không biết nên nói gì.

Tô Nhan hơi khẩn trương, nhưng không thể nói rõ vì sao lại khẩn trương.

Nhưng mà hiện giờ cô rất sợ Lâm Dương mở miệng nói, vội vàng kêu lên: “Chủ tịch Lâm, nếu anh không muốn nói thì đừng nói!”

“Anh có thể nói”

Lâm Dương nói.

“Bỗng nhiên tôi không muốn nghe, thật xin lỗi!”

Tô Nhan bối rối nói.

Lâm Dương ngẩn ra, nhưng rất nhanh anh hiểu ra.

Tô Nhan sợ Lâm Dương đột nhiên chọc thủng tâng cửa sổ này.

Nếu là như vậy, cô không biết nên đối mặt với chủ tịch Lâm

thế nào, cũng không biết nên đối mặt với Lâm Dương thế nào.

Nhưng mà đã đến nước này, Lâm Dương thật sự cũng muốn biết thái độ của Tô Nhan đối với bác sĩ Lâm.

“Thực ra em có thể không cần ở bên Lâm Dương nữa, em muốn ly hôn, anh tin Lâm Dương sẽ đồng ý!”

Lâm Dương nói.

“Chủ tịch Lâm, anh… Anh có ý gì?”

Tô Nhan bất chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt có chút phức †ạp, cũng có chút phẫn nộ “Anh chỉ muốn nói, em có lựa chọn càng tốt hơn.”

Lâm Dương lạnh nhạt nói.

Tô Nhan im lặng, hai tay nắm chặt lại.

Ai cũng không rõ trong lòng cô suy nghĩ chuyện gì, cô chỉ cúi thấp đầu, giống như đang nghĩ gì đó.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, xoay người tránh ra.

Cô lựa chọn trốn tránh.

Có lễ, cô cũng không có đáp án.

Những lời này của Lâm Dương, thực ra lọt vào tai bất kỳ người phụ nữ nào, đều gần như là tỏ tình.

Lâm Dương cũng biết rõ.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không sao… Cảm ơn anh, chủ tịch Lâm”Tô Nhan cẩn thận nói, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt. “Không sao là tốt rồi, anh thấy khí sắc em vẫn không được. tốt cho lắm, còn cần điều trị nhiêu hơn, lát nữa anh sẽ kê chút thuốc cho em, em uống đúng hạn.”Lâm Dương cười nói.Tô Nhan nhìn anh một cái, trong mắt lộ vẻ phức tạp.Cô cắn cánh môi anh đào, giống như muốn nói gì đó.Lâm Dương vẫn chưa phát hiện, dặn dò vài câu rồi chuẩn bị rời đi.“Chủ tịch Lâm, đợi một lát!”Bỗng nhiên Tô Nhan kêu lên.“Làm sao vậy?”Lâm Dương nghiêng đầu hỏi. Truyện Thám Hiểm “Anh… Vì ạ ¡ xử với tôi tốt như thế? Rốt cuộc là anh… Nghĩ như thế nào?”Tô Nhan nghiến răng một cái, nổi lên dũng khí hỏi.Những lời này vang lên, lúc này Lâm Dương ngây ngẩn cả người.Anh cũng không dự đoán được Tô Nhan sẽ hỏi vấn đề này, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm Tô Nhan, mãi mà không biết nên nói gì.Tô Nhan hơi khẩn trương, nhưng không thể nói rõ vì sao lại khẩn trương.Nhưng mà hiện giờ cô rất sợ Lâm Dương mở miệng nói, vội vàng kêu lên: “Chủ tịch Lâm, nếu anh không muốn nói thì đừng nói!”“Anh có thể nói”Lâm Dương nói.“Bỗng nhiên tôi không muốn nghe, thật xin lỗi!”Tô Nhan bối rối nói.Lâm Dương ngẩn ra, nhưng rất nhanh anh hiểu ra.Tô Nhan sợ Lâm Dương đột nhiên chọc thủng tâng cửa sổ này.Nếu là như vậy, cô không biết nên đối mặt với chủ tịch Lâmthế nào, cũng không biết nên đối mặt với Lâm Dương thế nào.Nhưng mà đã đến nước này, Lâm Dương thật sự cũng muốn biết thái độ của Tô Nhan đối với bác sĩ Lâm.“Thực ra em có thể không cần ở bên Lâm Dương nữa, em muốn ly hôn, anh tin Lâm Dương sẽ đồng ý!”Lâm Dương nói.“Chủ tịch Lâm, anh… Anh có ý gì?”Tô Nhan bất chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt có chút phức †ạp, cũng có chút phẫn nộ “Anh chỉ muốn nói, em có lựa chọn càng tốt hơn.”Lâm Dương lạnh nhạt nói.Tô Nhan im lặng, hai tay nắm chặt lại.Ai cũng không rõ trong lòng cô suy nghĩ chuyện gì, cô chỉ cúi thấp đầu, giống như đang nghĩ gì đó.Một lát sau, cô hít sâu một hơi, xoay người tránh ra.Cô lựa chọn trốn tránh.Có lễ, cô cũng không có đáp án.Những lời này của Lâm Dương, thực ra lọt vào tai bất kỳ người phụ nữ nào, đều gần như là tỏ tình.Lâm Dương cũng biết rõ.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2769