“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2779
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tuấn Phi?”Ông tư nhà họ Trang là Trang Quốc Thiên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn con trai mình.“Tuấn Phi, cháu muốn làm gì?”Trang Thái Thành trầm giọng hỏi.“Bác cả, cháu không có ý gì khác! Cháu chỉ nghe làm thành chuyện này xong, Trang Tuấn Kiệt sẽ có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện võ học! Cháu chỉ muốn có được cơ hội lần này!”Trang Tuấn Phi bình tĩnh nói.“Cơ hội chỉ chuẩn bị cho người có thiên phú, rất rõ ràng, cậu không phải người như vậy”Trang Tuấn Kiệt cười nói.“Vậy thì thử xem đi”Trang Tuấn Phi lạnh lùng nói.“Tuấn Phi, cháu làm càn quá rồi đấy!”Trang Thái Thành tức giận, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trang Quốc Thiên nói: “Chú tư, cậu dạy con trai của cậu thế à? Dám ở đây giương oai?”“Tuấn Phi con quay về cho bai”Trang Quốc Thiên nghiêm khắc quát.Nhưng mà Trang Tuấn Phi không nghe theo, mà nhìn chằm chằm ba mình, quát: “Ba! Chẳng lẽ ba cam tâm như vậy? Ở nhà họ Trang không có tiếng tăm gì, làm một nhân vật nhở?”Trang Quốc Thiên nghe thấy thế, không ngừng kinh ngạc: “Tuấn Phi, con… Có ý gì?”“Con có ý gì sao? Còn cần con nói rõ à? Từ mười năm trước ba và bác hai cạnh tranh vị trí gia chủ thất bại, địa vị của ba ở nhà ngày một yếu đi! Hiện giờ chuyện lớn trong nhà gần như không bàn bạc với ba, trong mắt mấy người này đã không có ba! Bai Đây là chuyện ba nguyện ý nhìn thấy, nguyện ý muốn mỗi ngày sao?”“Con quyết đấu với Trang Tuấn Kiệt, không phải là vì bản thân con, con cũng là vì ba! Chỉ cần con đánh bại Trang Tuấn Kiệt, đạt được cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện, con sẽ coi như là một nửa người của Phiêu Nhai Các, đến lúc đó còn ai dám khinh thường ba nữa?”“Cho nên ba à, trận chiến này con nhất định phải chiến!” Trang Tuấn Phi không che giấu nữa, nói thẳng những lời trong lòng ra.Những lời này vang lên, Trang Quốc Thiên trợn mắt há miệng.Sắc mặt rất nhiều người vô cùng mất tự nhiên.Nhất là Trang Thái Thành.Nhưng ông ta không phản bác, mà liếc mắt nhìn Trang Quốc Thiên một cái.“Vì ba của mình, ha ha, Tuân Phi, cậu đúng là hiếu thuận! Bội phục! Bội phục! Nhưng mà lúc cậu nói những lời này không suy nghĩ một chút sao?”Trang Tuấn Kiệt cười nói.“Suy nghĩ cái gì?”Trang Tuấn Phi tram giọng hỏi.“Tất nhiên là suy nghĩ cậu không có tư cách làm được chuyện này rồi!”Đôi mắt Trang Tuấn Kiệt đột nhiên trở nên hung ác.Anh ta nhìn ra được, Trang Tuấn Phi muốn giâm anh ta làm đá kê chân, sau đó một bước bay lên trời.Chỉ tiếc, sao anh ta có thể để Trang Tuấn Phi thực hiện được? “Một khi đã như vậy, Trang Tuấn Kiệt, vậy thì đừng nói linh tinh nữa! Ra ngoài chiến đấu đi, nếu như tôi thẳng, ngày mai lên đài luận võ, sẽ do tôi làm! Còn cơ hội tu luyện kia, cũng dành cho tôi!”Trang Tuấn Phi rút kiếm la lên.“Vậy nếu cậu thua thì sao?”Trang Tuấn Kiêt híp mắt hỏiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Tuấn Phi?”
Ông tư nhà họ Trang là Trang Quốc Thiên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn con trai mình.
“Tuấn Phi, cháu muốn làm gì?”
Trang Thái Thành trầm giọng hỏi.
“Bác cả, cháu không có ý gì khác! Cháu chỉ nghe làm thành chuyện này xong, Trang Tuấn Kiệt sẽ có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện võ học! Cháu chỉ muốn có được cơ hội lần này!”
Trang Tuấn Phi bình tĩnh nói.
“Cơ hội chỉ chuẩn bị cho người có thiên phú, rất rõ ràng, cậu không phải người như vậy”
Trang Tuấn Kiệt cười nói.
“Vậy thì thử xem đi”
Trang Tuấn Phi lạnh lùng nói.
“Tuấn Phi, cháu làm càn quá rồi đấy!”
Trang Thái Thành tức giận, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trang Quốc Thiên nói: “Chú tư, cậu dạy con trai của cậu thế à? Dám ở đây giương oai?”
“Tuấn Phi con quay về cho bai”
Trang Quốc Thiên nghiêm khắc quát.
Nhưng mà Trang Tuấn Phi không nghe theo, mà nhìn chằm chằm ba mình, quát: “Ba! Chẳng lẽ ba cam tâm như vậy? Ở nhà họ Trang không có tiếng tăm gì, làm một nhân vật nhở?”
Trang Quốc Thiên nghe thấy thế, không ngừng kinh ngạc: “Tuấn Phi, con… Có ý gì?”
“Con có ý gì sao? Còn cần con nói rõ à? Từ mười năm trước ba và bác hai cạnh tranh vị trí gia chủ thất bại, địa vị của ba ở nhà ngày một yếu đi! Hiện giờ chuyện lớn trong nhà gần như không bàn bạc với ba, trong mắt mấy người này đã không có ba! Bai Đây là chuyện ba nguyện ý nhìn thấy, nguyện ý muốn mỗi ngày sao?”
“Con quyết đấu với Trang Tuấn Kiệt, không phải là vì bản thân con, con cũng là vì ba! Chỉ cần con đánh bại Trang Tuấn Kiệt, đạt được cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện, con sẽ coi như là một nửa người của Phiêu Nhai Các, đến lúc đó còn ai dám khinh thường ba nữa?”
“Cho nên ba à, trận chiến này con nhất định phải chiến!” Trang Tuấn Phi không che giấu nữa, nói thẳng những lời trong lòng ra.
Những lời này vang lên, Trang Quốc Thiên trợn mắt há miệng.
Sắc mặt rất nhiều người vô cùng mất tự nhiên.
Nhất là Trang Thái Thành.
Nhưng ông ta không phản bác, mà liếc mắt nhìn Trang Quốc Thiên một cái.
“Vì ba của mình, ha ha, Tuân Phi, cậu đúng là hiếu thuận! Bội phục! Bội phục! Nhưng mà lúc cậu nói những lời này không suy nghĩ một chút sao?”
Trang Tuấn Kiệt cười nói.
“Suy nghĩ cái gì?”
Trang Tuấn Phi tram giọng hỏi.
“Tất nhiên là suy nghĩ cậu không có tư cách làm được chuyện này rồi!”
Đôi mắt Trang Tuấn Kiệt đột nhiên trở nên hung ác.
Anh ta nhìn ra được, Trang Tuấn Phi muốn giâm anh ta làm đá kê chân, sau đó một bước bay lên trời.
Chỉ tiếc, sao anh ta có thể để Trang Tuấn Phi thực hiện được? “Một khi đã như vậy, Trang Tuấn Kiệt, vậy thì đừng nói linh tinh nữa! Ra ngoài chiến đấu đi, nếu như tôi thẳng, ngày mai lên đài luận võ, sẽ do tôi làm! Còn cơ hội tu luyện kia, cũng dành cho tôi!”
Trang Tuấn Phi rút kiếm la lên.
“Vậy nếu cậu thua thì sao?”
Trang Tuấn Kiêt híp mắt hỏi
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Tuấn Phi?”Ông tư nhà họ Trang là Trang Quốc Thiên đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn con trai mình.“Tuấn Phi, cháu muốn làm gì?”Trang Thái Thành trầm giọng hỏi.“Bác cả, cháu không có ý gì khác! Cháu chỉ nghe làm thành chuyện này xong, Trang Tuấn Kiệt sẽ có cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện võ học! Cháu chỉ muốn có được cơ hội lần này!”Trang Tuấn Phi bình tĩnh nói.“Cơ hội chỉ chuẩn bị cho người có thiên phú, rất rõ ràng, cậu không phải người như vậy”Trang Tuấn Kiệt cười nói.“Vậy thì thử xem đi”Trang Tuấn Phi lạnh lùng nói.“Tuấn Phi, cháu làm càn quá rồi đấy!”Trang Thái Thành tức giận, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trang Quốc Thiên nói: “Chú tư, cậu dạy con trai của cậu thế à? Dám ở đây giương oai?”“Tuấn Phi con quay về cho bai”Trang Quốc Thiên nghiêm khắc quát.Nhưng mà Trang Tuấn Phi không nghe theo, mà nhìn chằm chằm ba mình, quát: “Ba! Chẳng lẽ ba cam tâm như vậy? Ở nhà họ Trang không có tiếng tăm gì, làm một nhân vật nhở?”Trang Quốc Thiên nghe thấy thế, không ngừng kinh ngạc: “Tuấn Phi, con… Có ý gì?”“Con có ý gì sao? Còn cần con nói rõ à? Từ mười năm trước ba và bác hai cạnh tranh vị trí gia chủ thất bại, địa vị của ba ở nhà ngày một yếu đi! Hiện giờ chuyện lớn trong nhà gần như không bàn bạc với ba, trong mắt mấy người này đã không có ba! Bai Đây là chuyện ba nguyện ý nhìn thấy, nguyện ý muốn mỗi ngày sao?”“Con quyết đấu với Trang Tuấn Kiệt, không phải là vì bản thân con, con cũng là vì ba! Chỉ cần con đánh bại Trang Tuấn Kiệt, đạt được cơ hội đến Phiêu Nhai Các tu luyện, con sẽ coi như là một nửa người của Phiêu Nhai Các, đến lúc đó còn ai dám khinh thường ba nữa?”“Cho nên ba à, trận chiến này con nhất định phải chiến!” Trang Tuấn Phi không che giấu nữa, nói thẳng những lời trong lòng ra.Những lời này vang lên, Trang Quốc Thiên trợn mắt há miệng.Sắc mặt rất nhiều người vô cùng mất tự nhiên.Nhất là Trang Thái Thành.Nhưng ông ta không phản bác, mà liếc mắt nhìn Trang Quốc Thiên một cái.“Vì ba của mình, ha ha, Tuân Phi, cậu đúng là hiếu thuận! Bội phục! Bội phục! Nhưng mà lúc cậu nói những lời này không suy nghĩ một chút sao?”Trang Tuấn Kiệt cười nói.“Suy nghĩ cái gì?”Trang Tuấn Phi tram giọng hỏi.“Tất nhiên là suy nghĩ cậu không có tư cách làm được chuyện này rồi!”Đôi mắt Trang Tuấn Kiệt đột nhiên trở nên hung ác.Anh ta nhìn ra được, Trang Tuấn Phi muốn giâm anh ta làm đá kê chân, sau đó một bước bay lên trời.Chỉ tiếc, sao anh ta có thể để Trang Tuấn Phi thực hiện được? “Một khi đã như vậy, Trang Tuấn Kiệt, vậy thì đừng nói linh tinh nữa! Ra ngoài chiến đấu đi, nếu như tôi thẳng, ngày mai lên đài luận võ, sẽ do tôi làm! Còn cơ hội tu luyện kia, cũng dành cho tôi!”Trang Tuấn Phi rút kiếm la lên.“Vậy nếu cậu thua thì sao?”Trang Tuấn Kiêt híp mắt hỏiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên