“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2814

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Các tân khách im lặng nhìn, tuy rất nhiều người cảm thấy vô liêm sỉ, nhưng bọn họ đâu dám đắc tội sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.Cuối cùng…Xích xích, âm thanh kỳ lạ truyền ra.Bụng và trán Lâm Dương, cuối cùng bị lá bay làm thương tổn, máu tươi chảy xuống…Gòn tiếp tục như vậy, chắc chắn Lâm Dương sẽ bị giết chết. Đây gân như là lăng trì!Nhưng… Anh không có đường lui.“Tần Tuấn Minh! Cậu thực sự không nhận thua à?” Trang Đông Quân liếc mắt nhìn Lâm Dương, mở miệng nói.Rất rõ ràng, ông ta còn muốn vấn hồi phần khẩu quyết cuối cùng.“Trang Đông Quân, người của Phiêu Nhai Các, tôi cũng hỏi các người một câu, các người thật sự không cho Lý Diệu Diệp nhận thua sao?” Lâm Dương lau máu trên trán, trầm giọng gầm nhẹ.“Xem ra cậu quyết tâm muốn tìm đường chết, một khi đã như vậy, vậy bản trang chủ không ngăn cản cậu! Trưởng lão đừng lưu tình, tên kiêu ngạo này, chết cũng không hết tội!” Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.“Có những lời này của trang chủ, tôi an tâm rồi Trưởng lão của Phiêu Nhai Các hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhảy người lên, nhảy tới trước một thân cây bên cạnh lôi đài. Người xung quanh cùng kinh ngạc.“Diệu Diệp, cậu xuống đài đi!” Trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.Lý Diệu Diệp nghĩ tới gì đó, cả người căng thẳng, không dám do dự nữa, vội vàng nhảy xuống lôi đài.Cùng lúc đó, trưởng lão của Phiêu Nhai Các phát lực.Chỉ thấy hai tay ông ta vỗ mạnh vào cây đại thụ.Rầm rầm…Cả lá cây bị chấn động đến mức rụng, cành lá rậm rạp lập tức trụi lủi, bóc ra lá cây rơi xuống đất.Nhưng mà còn chưa rơi xuống đất, hai chân của trưởng lão Phiêu Nhai Các đạp lên đất, cơ thể nâng lên, giống như cơn gió cuốn lấy tất cả lá cây.Vù vù vù vùi Lá cây quay xung quanh cơ thể trưởng lão của Phiêu Nhai Các điên cuồng chuyển động, nhanh như vô ảnh, cơn bão màu xanh đột nhiên hình thành.Người xung quanh sợ tới mức liên tục lùi về sau, nghẹn họng nhìn trân trối.“Vạn Thiên Diệp Nhận của Phiêu Nhai Các?”Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông nheo mắt nhìn.Thế kinh thiên run sợ này, khủng bố như vậy, ai có thể đối kháng.Cuối cùng!“Chết!”Theo trưởng lão của Phiêu Nhai Các hét lên, tất cả lá rụng có mục đích xông về phía lôi đài.Lúc đó, lá rụng che lấp mặt trời!Giống như châu chấu đầy trời, bay về phía lôi đài.Tất cả đá cẩm thạch xây lên lôi đài bị cắt vỡ, phá thành mảnh nhỏ.Còn Lâm Dương, cũng bị vô số lá bay bao bọc, không nhìn thấy người.“Oal”Mọi người kinh ngạc không ngừng hét lên âmf.Cảnh tượng kinh hãi như thế, người nào cũng chưa từng thấy.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Các tân khách im lặng nhìn, tuy rất nhiều người cảm thấy vô liêm sỉ, nhưng bọn họ đâu dám đắc tội sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.Cuối cùng…Xích xích, âm thanh kỳ lạ truyền ra.Bụng và trán Lâm Dương, cuối cùng bị lá bay làm thương tổn, máu tươi chảy xuống…Gòn tiếp tục như vậy, chắc chắn Lâm Dương sẽ bị giết chết. Đây gân như là lăng trì!Nhưng… Anh không có đường lui.“Tần Tuấn Minh! Cậu thực sự không nhận thua à?” Trang Đông Quân liếc mắt nhìn Lâm Dương, mở miệng nói.Rất rõ ràng, ông ta còn muốn vấn hồi phần khẩu quyết cuối cùng.“Trang Đông Quân, người của Phiêu Nhai Các, tôi cũng hỏi các người một câu, các người thật sự không cho Lý Diệu Diệp nhận thua sao?” Lâm Dương lau máu trên trán, trầm giọng gầm nhẹ.“Xem ra cậu quyết tâm muốn tìm đường chết, một khi đã như vậy, vậy bản trang chủ không ngăn cản cậu! Trưởng lão đừng lưu tình, tên kiêu ngạo này, chết cũng không hết tội!” Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.“Có những lời này của trang chủ, tôi an tâm rồi Trưởng lão của Phiêu Nhai Các hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhảy người lên, nhảy tới trước một thân cây bên cạnh lôi đài. Người xung quanh cùng kinh ngạc.“Diệu Diệp, cậu xuống đài đi!” Trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.Lý Diệu Diệp nghĩ tới gì đó, cả người căng thẳng, không dám do dự nữa, vội vàng nhảy xuống lôi đài.Cùng lúc đó, trưởng lão của Phiêu Nhai Các phát lực.Chỉ thấy hai tay ông ta vỗ mạnh vào cây đại thụ.Rầm rầm…Cả lá cây bị chấn động đến mức rụng, cành lá rậm rạp lập tức trụi lủi, bóc ra lá cây rơi xuống đất.Nhưng mà còn chưa rơi xuống đất, hai chân của trưởng lão Phiêu Nhai Các đạp lên đất, cơ thể nâng lên, giống như cơn gió cuốn lấy tất cả lá cây.Vù vù vù vùi Lá cây quay xung quanh cơ thể trưởng lão của Phiêu Nhai Các điên cuồng chuyển động, nhanh như vô ảnh, cơn bão màu xanh đột nhiên hình thành.Người xung quanh sợ tới mức liên tục lùi về sau, nghẹn họng nhìn trân trối.“Vạn Thiên Diệp Nhận của Phiêu Nhai Các?”Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông nheo mắt nhìn.Thế kinh thiên run sợ này, khủng bố như vậy, ai có thể đối kháng.Cuối cùng!“Chết!”Theo trưởng lão của Phiêu Nhai Các hét lên, tất cả lá rụng có mục đích xông về phía lôi đài.Lúc đó, lá rụng che lấp mặt trời!Giống như châu chấu đầy trời, bay về phía lôi đài.Tất cả đá cẩm thạch xây lên lôi đài bị cắt vỡ, phá thành mảnh nhỏ.Còn Lâm Dương, cũng bị vô số lá bay bao bọc, không nhìn thấy người.“Oal”Mọi người kinh ngạc không ngừng hét lên âmf.Cảnh tượng kinh hãi như thế, người nào cũng chưa từng thấy.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Các tân khách im lặng nhìn, tuy rất nhiều người cảm thấy vô liêm sỉ, nhưng bọn họ đâu dám đắc tội sơn trang Huyết Kiếm và Phiêu Nhai Các, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.Cuối cùng…Xích xích, âm thanh kỳ lạ truyền ra.Bụng và trán Lâm Dương, cuối cùng bị lá bay làm thương tổn, máu tươi chảy xuống…Gòn tiếp tục như vậy, chắc chắn Lâm Dương sẽ bị giết chết. Đây gân như là lăng trì!Nhưng… Anh không có đường lui.“Tần Tuấn Minh! Cậu thực sự không nhận thua à?” Trang Đông Quân liếc mắt nhìn Lâm Dương, mở miệng nói.Rất rõ ràng, ông ta còn muốn vấn hồi phần khẩu quyết cuối cùng.“Trang Đông Quân, người của Phiêu Nhai Các, tôi cũng hỏi các người một câu, các người thật sự không cho Lý Diệu Diệp nhận thua sao?” Lâm Dương lau máu trên trán, trầm giọng gầm nhẹ.“Xem ra cậu quyết tâm muốn tìm đường chết, một khi đã như vậy, vậy bản trang chủ không ngăn cản cậu! Trưởng lão đừng lưu tình, tên kiêu ngạo này, chết cũng không hết tội!” Trang Đông Quân lạnh nhạt nói.“Có những lời này của trang chủ, tôi an tâm rồi Trưởng lão của Phiêu Nhai Các hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nhảy người lên, nhảy tới trước một thân cây bên cạnh lôi đài. Người xung quanh cùng kinh ngạc.“Diệu Diệp, cậu xuống đài đi!” Trưởng lão của Phiêu Nhai Các quát.Lý Diệu Diệp nghĩ tới gì đó, cả người căng thẳng, không dám do dự nữa, vội vàng nhảy xuống lôi đài.Cùng lúc đó, trưởng lão của Phiêu Nhai Các phát lực.Chỉ thấy hai tay ông ta vỗ mạnh vào cây đại thụ.Rầm rầm…Cả lá cây bị chấn động đến mức rụng, cành lá rậm rạp lập tức trụi lủi, bóc ra lá cây rơi xuống đất.Nhưng mà còn chưa rơi xuống đất, hai chân của trưởng lão Phiêu Nhai Các đạp lên đất, cơ thể nâng lên, giống như cơn gió cuốn lấy tất cả lá cây.Vù vù vù vùi Lá cây quay xung quanh cơ thể trưởng lão của Phiêu Nhai Các điên cuồng chuyển động, nhanh như vô ảnh, cơn bão màu xanh đột nhiên hình thành.Người xung quanh sợ tới mức liên tục lùi về sau, nghẹn họng nhìn trân trối.“Vạn Thiên Diệp Nhận của Phiêu Nhai Các?”Huyết Kiêu của Huyết Ma Tông nheo mắt nhìn.Thế kinh thiên run sợ này, khủng bố như vậy, ai có thể đối kháng.Cuối cùng!“Chết!”Theo trưởng lão của Phiêu Nhai Các hét lên, tất cả lá rụng có mục đích xông về phía lôi đài.Lúc đó, lá rụng che lấp mặt trời!Giống như châu chấu đầy trời, bay về phía lôi đài.Tất cả đá cẩm thạch xây lên lôi đài bị cắt vỡ, phá thành mảnh nhỏ.Còn Lâm Dương, cũng bị vô số lá bay bao bọc, không nhìn thấy người.“Oal”Mọi người kinh ngạc không ngừng hét lên âmf.Cảnh tượng kinh hãi như thế, người nào cũng chưa từng thấy.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2814