“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2849
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Các cậu sợ cái gì?”Trang Đông Quân hừ lạnh một tiếng nói: “Tuy Huyết Kiếm Sử bị giết, nhưng các người cũng nhìn cậu ta đi, hiện giờ bác sĩ Lâm đã sớm mậệt bở hơi tai, vết thương đầy người rồi!Cậu ta đều đã thành nỏ mạnh hết đà, sao chúng ta phải sợ cậu ta chứ?”Trái lại những lời này kéo mọi người từ trong sợ hãi về. Mọi người nhìn Lâm Dương, sợ hãi bàng hoàng tiêu tán đi. Bởi vì lúc này toàn thân Lâm Dương đã không còn chỗ lành lặn, tất cả đều nhiễm máu của anh thành huyết nhân rồi. Anh còn có thể sống, theo mọi người là kỳ tích!Người như vậy, cần gì phải sợ hãi chứ?“Trang chủ nói rất đúng, hiện giờ người này chỉ phô trương thanh thế, chúng ta đừng sợ hãi!”“Chúng ta lại lên vòng nữa, người này tất sẽ không kiên trì nổi!”“Mọi người nhao nhao xông lên!”“Tách anh ta thành tám mảnh, báo thù cho tộc nhân đã chết!”“Báo thùi”Người nhà họ Trang kêu lên, sĩ khí tăng mạnh.Nhưng đúng lúc này, Trang Đông Quân tiến lên một bước, híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Các cậu đều lùi ra sau đi, bây giờ sẽ do bản trang chủ tự mình lấy đầu cậu tal” Cuối cùng Trang Đông Quân cũng muốn ra tay rồi!Đôi mắt mọi người lập tức nhìn chằm chăm Trang Đông Quân.Trong mắt mỗi người đều tràn ngập chờ mong.“Hả? Cuối cùng ông cũng dám ra tay rồi à? Tôi còn tưởng ông chỉ biết lùi về sau để cho tộc nhân của mình chết đi! Bây giờ ông cảm thấy tộc nhân của ông đã khiến thể lực của tôi tiêu hao gần hết, cho nên ông mới dám đứng ra, đúng không?” Lâm Dương mỉm cười, trực tiếp vạch trần ông ta.Sắc mặt Trang Đông Quân hơi đổi, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, lạnh nhạt nói: “Cậu đừng có mà nói linh tinh, tôi chỉ đang nhìn cậu thôi, nếu biết cậu có thực lực như vậy, tôi sẽ không để tộc nhân của tôi đi tìm đườngchết! Cậu giết nhiều tộc nhân của tôi như thế, hôm nay tôi nhất định phải lột da rút gân cậu, mới có thể giải mối hận trong lòng tôi!”Sau khi nói xong, ông ta lập tức nâng kiếm, tay trái cầm kiếm quét xuống.Xíchl Ngón tay bị cắt qua, máu tươi nhuộm đỏ trường kiếm. Lưỡi kiếm kia trở nên yêu dị khủng bố.Trang Đông Quân cầm kiếm cất bước, chậm rãi đi về phía Lâm Dương.Sát ý dày đặc hơn.Nhưng khóe miệng Lâm Dương hơi nhếch lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.“Trang Đông Quân, có khả năng ông tính sai rồi!”“Có ý gì?” Trang Đông Quân lạnh nhạt hỏi.“Ông cảm thấy hiện giờ thể lực của tôi bị tộc nhân của ông tiêu hao gần hết, cho nên dám ra tay, nhưng thực tế, những thương tổn này ở trên người tôi, không tính là gì đố Lâm Dương lắc đầu mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ông quên rồi sao? Tôi… Là một võ y! Tôi, cũng là bác sĩ mạnh nhất đương thời!”Dứt lời, Lâm Dương buông lỏng kiếm trong †ay ra, nâng bàn †ay che kín máu tươi, chậm rãi để gần ngực mình.“Cái gì?”Toàn thân Trang Đông Quân cứng lại, đôi mắt mở to nhìn Lâm Dương.Mới phát hiện trên năm ngón tay anh đầy kim châm cứu, chúng nó theo động tác của Lâm Dương biến mất hết vào trong cơ thể anh.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Các cậu sợ cái gì?”Trang Đông Quân hừ lạnh một tiếng nói: “Tuy Huyết Kiếm Sử bị giết, nhưng các người cũng nhìn cậu ta đi, hiện giờ bác sĩ Lâm đã sớm mậệt bở hơi tai, vết thương đầy người rồi!Cậu ta đều đã thành nỏ mạnh hết đà, sao chúng ta phải sợ cậu ta chứ?”Trái lại những lời này kéo mọi người từ trong sợ hãi về. Mọi người nhìn Lâm Dương, sợ hãi bàng hoàng tiêu tán đi. Bởi vì lúc này toàn thân Lâm Dương đã không còn chỗ lành lặn, tất cả đều nhiễm máu của anh thành huyết nhân rồi. Anh còn có thể sống, theo mọi người là kỳ tích!Người như vậy, cần gì phải sợ hãi chứ?“Trang chủ nói rất đúng, hiện giờ người này chỉ phô trương thanh thế, chúng ta đừng sợ hãi!”“Chúng ta lại lên vòng nữa, người này tất sẽ không kiên trì nổi!”“Mọi người nhao nhao xông lên!”“Tách anh ta thành tám mảnh, báo thù cho tộc nhân đã chết!”“Báo thùi”Người nhà họ Trang kêu lên, sĩ khí tăng mạnh.Nhưng đúng lúc này, Trang Đông Quân tiến lên một bước, híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Các cậu đều lùi ra sau đi, bây giờ sẽ do bản trang chủ tự mình lấy đầu cậu tal” Cuối cùng Trang Đông Quân cũng muốn ra tay rồi!Đôi mắt mọi người lập tức nhìn chằm chăm Trang Đông Quân.Trong mắt mỗi người đều tràn ngập chờ mong.“Hả? Cuối cùng ông cũng dám ra tay rồi à? Tôi còn tưởng ông chỉ biết lùi về sau để cho tộc nhân của mình chết đi! Bây giờ ông cảm thấy tộc nhân của ông đã khiến thể lực của tôi tiêu hao gần hết, cho nên ông mới dám đứng ra, đúng không?” Lâm Dương mỉm cười, trực tiếp vạch trần ông ta.Sắc mặt Trang Đông Quân hơi đổi, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, lạnh nhạt nói: “Cậu đừng có mà nói linh tinh, tôi chỉ đang nhìn cậu thôi, nếu biết cậu có thực lực như vậy, tôi sẽ không để tộc nhân của tôi đi tìm đườngchết! Cậu giết nhiều tộc nhân của tôi như thế, hôm nay tôi nhất định phải lột da rút gân cậu, mới có thể giải mối hận trong lòng tôi!”Sau khi nói xong, ông ta lập tức nâng kiếm, tay trái cầm kiếm quét xuống.Xíchl Ngón tay bị cắt qua, máu tươi nhuộm đỏ trường kiếm. Lưỡi kiếm kia trở nên yêu dị khủng bố.Trang Đông Quân cầm kiếm cất bước, chậm rãi đi về phía Lâm Dương.Sát ý dày đặc hơn.Nhưng khóe miệng Lâm Dương hơi nhếch lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.“Trang Đông Quân, có khả năng ông tính sai rồi!”“Có ý gì?” Trang Đông Quân lạnh nhạt hỏi.“Ông cảm thấy hiện giờ thể lực của tôi bị tộc nhân của ông tiêu hao gần hết, cho nên dám ra tay, nhưng thực tế, những thương tổn này ở trên người tôi, không tính là gì đố Lâm Dương lắc đầu mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ông quên rồi sao? Tôi… Là một võ y! Tôi, cũng là bác sĩ mạnh nhất đương thời!”Dứt lời, Lâm Dương buông lỏng kiếm trong †ay ra, nâng bàn †ay che kín máu tươi, chậm rãi để gần ngực mình.“Cái gì?”Toàn thân Trang Đông Quân cứng lại, đôi mắt mở to nhìn Lâm Dương.Mới phát hiện trên năm ngón tay anh đầy kim châm cứu, chúng nó theo động tác của Lâm Dương biến mất hết vào trong cơ thể anh.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Các cậu sợ cái gì?”Trang Đông Quân hừ lạnh một tiếng nói: “Tuy Huyết Kiếm Sử bị giết, nhưng các người cũng nhìn cậu ta đi, hiện giờ bác sĩ Lâm đã sớm mậệt bở hơi tai, vết thương đầy người rồi!Cậu ta đều đã thành nỏ mạnh hết đà, sao chúng ta phải sợ cậu ta chứ?”Trái lại những lời này kéo mọi người từ trong sợ hãi về. Mọi người nhìn Lâm Dương, sợ hãi bàng hoàng tiêu tán đi. Bởi vì lúc này toàn thân Lâm Dương đã không còn chỗ lành lặn, tất cả đều nhiễm máu của anh thành huyết nhân rồi. Anh còn có thể sống, theo mọi người là kỳ tích!Người như vậy, cần gì phải sợ hãi chứ?“Trang chủ nói rất đúng, hiện giờ người này chỉ phô trương thanh thế, chúng ta đừng sợ hãi!”“Chúng ta lại lên vòng nữa, người này tất sẽ không kiên trì nổi!”“Mọi người nhao nhao xông lên!”“Tách anh ta thành tám mảnh, báo thù cho tộc nhân đã chết!”“Báo thùi”Người nhà họ Trang kêu lên, sĩ khí tăng mạnh.Nhưng đúng lúc này, Trang Đông Quân tiến lên một bước, híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Dương: “Các cậu đều lùi ra sau đi, bây giờ sẽ do bản trang chủ tự mình lấy đầu cậu tal” Cuối cùng Trang Đông Quân cũng muốn ra tay rồi!Đôi mắt mọi người lập tức nhìn chằm chăm Trang Đông Quân.Trong mắt mỗi người đều tràn ngập chờ mong.“Hả? Cuối cùng ông cũng dám ra tay rồi à? Tôi còn tưởng ông chỉ biết lùi về sau để cho tộc nhân của mình chết đi! Bây giờ ông cảm thấy tộc nhân của ông đã khiến thể lực của tôi tiêu hao gần hết, cho nên ông mới dám đứng ra, đúng không?” Lâm Dương mỉm cười, trực tiếp vạch trần ông ta.Sắc mặt Trang Đông Quân hơi đổi, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, lạnh nhạt nói: “Cậu đừng có mà nói linh tinh, tôi chỉ đang nhìn cậu thôi, nếu biết cậu có thực lực như vậy, tôi sẽ không để tộc nhân của tôi đi tìm đườngchết! Cậu giết nhiều tộc nhân của tôi như thế, hôm nay tôi nhất định phải lột da rút gân cậu, mới có thể giải mối hận trong lòng tôi!”Sau khi nói xong, ông ta lập tức nâng kiếm, tay trái cầm kiếm quét xuống.Xíchl Ngón tay bị cắt qua, máu tươi nhuộm đỏ trường kiếm. Lưỡi kiếm kia trở nên yêu dị khủng bố.Trang Đông Quân cầm kiếm cất bước, chậm rãi đi về phía Lâm Dương.Sát ý dày đặc hơn.Nhưng khóe miệng Lâm Dương hơi nhếch lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.“Trang Đông Quân, có khả năng ông tính sai rồi!”“Có ý gì?” Trang Đông Quân lạnh nhạt hỏi.“Ông cảm thấy hiện giờ thể lực của tôi bị tộc nhân của ông tiêu hao gần hết, cho nên dám ra tay, nhưng thực tế, những thương tổn này ở trên người tôi, không tính là gì đố Lâm Dương lắc đầu mỉm cười nói: “Chẳng lẽ ông quên rồi sao? Tôi… Là một võ y! Tôi, cũng là bác sĩ mạnh nhất đương thời!”Dứt lời, Lâm Dương buông lỏng kiếm trong †ay ra, nâng bàn †ay che kín máu tươi, chậm rãi để gần ngực mình.“Cái gì?”Toàn thân Trang Đông Quân cứng lại, đôi mắt mở to nhìn Lâm Dương.Mới phát hiện trên năm ngón tay anh đầy kim châm cứu, chúng nó theo động tác của Lâm Dương biến mất hết vào trong cơ thể anh.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên