“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2853

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn.Chỉ nhìn thoáng qua, anh đột nhiên cảm nhận được gì đó, vội vàng cúi đầu.Mới phát hiện Trang Hồng Nhạn vừa mới căn tay mình đã biến mất.Khi xuất hiện lần nữa, đã tới nơi cách Lâm Dương gần trăm mét.Ở bên cạnh cô ta, là một bóng người lưng gù.Đó là một ông cụ.“Ông Chính?”Trang Hồng Nhạn sửng sốt, kinh hãi kêu “Bác Chính?”“Là bác Chính!”“Không phải ông ta là người quét rác ở cửa sơn trang chúng †a sao?”“Sao ông ấy lại đến đây?”Rất nhiều người kinh hãi rồi.Cho dù là Trang Tiến Bình hay Trang Thái Thành đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Nhưng rất nhanh, bọn họ cảm nhận được gì đó, gương mặt cả đám vô cùng đặc sắc.“Bác sĩ Lâm, tha cho sơn trang Huyết Kiếm! Tha cho nhà họ Trang đi! Nếu như có chỗ nào đắc tội, lão hủ sẽ xin lỗi thay đám vãn bối! Kim Ô Đan cậu cứ việc lấy, chỉ cầu xin cậu cho bọn họ một con đường sống!”Ông cụ tên bác Chính này khàn giọng nói, sau đó cúi lạy Lâm Dương…duyệt để Những lời này của ông cụ, khiến mọi người vô cùng.rung động.Ông ta là ai thế? Ông ta dựa vào cái gì nói như vậy?Chăng lẽ Trang Đông Quân đã chết, ông ta còn có thể đại điện cho cả sơn trang Huyết Kiểm? “Lào già chết tiệt kia, ông là cái thá gì? Mà đám ở đây nói linh tỉnh?Muốn chết sao? Cút sang một bên!”Một người nhà họ Trang tức giận, lấy lại tỉnh thần vội vang la lên.“Câm miệng!”“Làm càn!Trang Thái Thành và Trang Tiến Bình cùng nói ra, bọn họ cùng la lên.Toàn thân người kia run rẩy, kinh ngạc nhìn hai người. “Ông ba, chuyện này… Người kia là ai vậy?Người bên cạnh cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận hỏi. Chỉ thấy Trang Tiến Bình và Trang Thái Thành vội vàng tiến lên, ôm quyên cưng kính nói: “Vãn bối Thái Thành (Tiến Bình), bái kiến quản gia Chính!”Những lời này vang lên, mọi người càng kinh hãi hơn Tồi. Trái lại mấy ông cụ nhà họ Trang như biết được gì đó, gương mặt lập tức thay đổi.“Quản gia Chính?”“Chăng lễ nói… Là… Là quản gia của trang chủ tiên nhiệm sao?”“Ông ta chưa chết à?”Không ngừng có giọng nói kinh ngạc vang lên.“Quản gia Chính còn chưa đi về cõi tiên, ông ấy vẫn là người cúc cưng tận tụy cẩn trọng của nhà họ Trang ta, nhưng mà ông ấy không muốn lộ thân phận với mọi người, nên ở cửa quét rác, thay hình đổi dạng”Đảo qua mấy chục năm, cho nên phải mất một lúc Trang Tiến Bình và Trang Thái Thành mới nhận ra là aiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Lâm Dương hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn.

Chỉ nhìn thoáng qua, anh đột nhiên cảm nhận được gì đó, vội vàng cúi đầu.

Mới phát hiện Trang Hồng Nhạn vừa mới căn tay mình đã biến mất.

Khi xuất hiện lần nữa, đã tới nơi cách Lâm Dương gần trăm mét.

Ở bên cạnh cô ta, là một bóng người lưng gù.

Đó là một ông cụ.

“Ông Chính?”

Trang Hồng Nhạn sửng sốt, kinh hãi kêu “Bác Chính?”

“Là bác Chính!”

“Không phải ông ta là người quét rác ở cửa sơn trang chúng †a sao?”

“Sao ông ấy lại đến đây?”

Rất nhiều người kinh hãi rồi.

Cho dù là Trang Tiến Bình hay Trang Thái Thành đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh, bọn họ cảm nhận được gì đó, gương mặt cả đám vô cùng đặc sắc.

“Bác sĩ Lâm, tha cho sơn trang Huyết Kiếm! Tha cho nhà họ Trang đi! Nếu như có chỗ nào đắc tội, lão hủ sẽ xin lỗi thay đám vãn bối! Kim Ô Đan cậu cứ việc lấy, chỉ cầu xin cậu cho bọn họ một con đường sống!”

Ông cụ tên bác Chính này khàn giọng nói, sau đó cúi lạy Lâm Dương…

duyệt để Những lời này của ông cụ, khiến mọi người vô cùng.

rung động.

Ông ta là ai thế? Ông ta dựa vào cái gì nói như vậy?

Chăng lẽ Trang Đông Quân đã chết, ông ta còn có thể đại điện cho cả sơn trang Huyết Kiểm? “Lào già chết tiệt kia, ông là cái thá gì? Mà đám ở đây nói linh tỉnh?

Muốn chết sao? Cút sang một bên!”

Một người nhà họ Trang tức giận, lấy lại tỉnh thần vội vang la lên.

“Câm miệng!”

“Làm càn!

Trang Thái Thành và Trang Tiến Bình cùng nói ra, bọn họ cùng la lên.

Toàn thân người kia run rẩy, kinh ngạc nhìn hai người. “Ông ba, chuyện này… Người kia là ai vậy?

Người bên cạnh cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận hỏi. Chỉ thấy Trang Tiến Bình và Trang Thái Thành vội vàng tiến lên, ôm quyên cưng kính nói: “Vãn bối Thái Thành (Tiến Bình), bái kiến quản gia Chính!”

Những lời này vang lên, mọi người càng kinh hãi hơn Tồi. Trái lại mấy ông cụ nhà họ Trang như biết được gì đó, gương mặt lập tức thay đổi.

“Quản gia Chính?”

“Chăng lễ nói… Là… Là quản gia của trang chủ tiên nhiệm sao?”

“Ông ta chưa chết à?”

Không ngừng có giọng nói kinh ngạc vang lên.

“Quản gia Chính còn chưa đi về cõi tiên, ông ấy vẫn là người cúc cưng tận tụy cẩn trọng của nhà họ Trang ta, nhưng mà ông ấy không muốn lộ thân phận với mọi người, nên ở cửa quét rác, thay hình đổi dạng”

Đảo qua mấy chục năm, cho nên phải mất một lúc Trang Tiến Bình và Trang Thái Thành mới nhận ra là ai

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Lâm Dương hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn.Chỉ nhìn thoáng qua, anh đột nhiên cảm nhận được gì đó, vội vàng cúi đầu.Mới phát hiện Trang Hồng Nhạn vừa mới căn tay mình đã biến mất.Khi xuất hiện lần nữa, đã tới nơi cách Lâm Dương gần trăm mét.Ở bên cạnh cô ta, là một bóng người lưng gù.Đó là một ông cụ.“Ông Chính?”Trang Hồng Nhạn sửng sốt, kinh hãi kêu “Bác Chính?”“Là bác Chính!”“Không phải ông ta là người quét rác ở cửa sơn trang chúng †a sao?”“Sao ông ấy lại đến đây?”Rất nhiều người kinh hãi rồi.Cho dù là Trang Tiến Bình hay Trang Thái Thành đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Nhưng rất nhanh, bọn họ cảm nhận được gì đó, gương mặt cả đám vô cùng đặc sắc.“Bác sĩ Lâm, tha cho sơn trang Huyết Kiếm! Tha cho nhà họ Trang đi! Nếu như có chỗ nào đắc tội, lão hủ sẽ xin lỗi thay đám vãn bối! Kim Ô Đan cậu cứ việc lấy, chỉ cầu xin cậu cho bọn họ một con đường sống!”Ông cụ tên bác Chính này khàn giọng nói, sau đó cúi lạy Lâm Dương…duyệt để Những lời này của ông cụ, khiến mọi người vô cùng.rung động.Ông ta là ai thế? Ông ta dựa vào cái gì nói như vậy?Chăng lẽ Trang Đông Quân đã chết, ông ta còn có thể đại điện cho cả sơn trang Huyết Kiểm? “Lào già chết tiệt kia, ông là cái thá gì? Mà đám ở đây nói linh tỉnh?Muốn chết sao? Cút sang một bên!”Một người nhà họ Trang tức giận, lấy lại tỉnh thần vội vang la lên.“Câm miệng!”“Làm càn!Trang Thái Thành và Trang Tiến Bình cùng nói ra, bọn họ cùng la lên.Toàn thân người kia run rẩy, kinh ngạc nhìn hai người. “Ông ba, chuyện này… Người kia là ai vậy?Người bên cạnh cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận hỏi. Chỉ thấy Trang Tiến Bình và Trang Thái Thành vội vàng tiến lên, ôm quyên cưng kính nói: “Vãn bối Thái Thành (Tiến Bình), bái kiến quản gia Chính!”Những lời này vang lên, mọi người càng kinh hãi hơn Tồi. Trái lại mấy ông cụ nhà họ Trang như biết được gì đó, gương mặt lập tức thay đổi.“Quản gia Chính?”“Chăng lễ nói… Là… Là quản gia của trang chủ tiên nhiệm sao?”“Ông ta chưa chết à?”Không ngừng có giọng nói kinh ngạc vang lên.“Quản gia Chính còn chưa đi về cõi tiên, ông ấy vẫn là người cúc cưng tận tụy cẩn trọng của nhà họ Trang ta, nhưng mà ông ấy không muốn lộ thân phận với mọi người, nên ở cửa quét rác, thay hình đổi dạng”Đảo qua mấy chục năm, cho nên phải mất một lúc Trang Tiến Bình và Trang Thái Thành mới nhận ra là aiCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2853