“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2859
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không biết”“Thực sự không dám giấu diếm, đây là tổ tiên nhà tôi đạt được trong một cổ mộ, hẳn là vật chôn cùng với chủ nhân của huyệt kia, tổ tiên có được số mệnh, cho nên mang thứ này về!”“Cổ mộ?” Đôi mắt Lâm Dương sáng lên: “Cổ mộ gì mà có cấp bậc được thần dược chôn cùng? Nhanh nói cho tôi biết!”“Bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng không biết, đã lâu lắm rồi! Nhưng mà tổ tiên nhớ kỹ tác dụng của Kim Ô Đan, cũng viết ra giấy, còn viết phương pháp luyện chế Kim Ô Đan và hấp thu. Lão phu cả gan tới đây nói cho bác sĩ Lâm nghe!” Quản gia Chính mỉm cười nói.“Vậy sao? Vậy thì làm phiền ông rồi”“Bác sĩ Lâm khách sáo rồi! Chỉ mong sau này lúc nhà họ Trang tôi gặp nạn, bác sĩ Lâm có thể vươn tay ra viện trợ một chút, nhà họ Trang nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi bác sĩ Lâm cần trợ giúp!”Quản gia Chính nói xong, lại cung kính cúi người với Lâm Dương, sau đó nói chuyện về Kim Ô Đan cho anh nghe. Mục đích của ông ta rất thuần túy, chỉ hi vọng sau này Lâm Dương có thể giúp nhà họ Trang.Dù sao chuyện hôm nay không thể vấn hồi, Phiêu Nhai Các tất sẽ ghi hận sơn trang Huyết Kiếm, nếu sơn trang Huyết Kiếm có bác sĩ Lâm làm chỗ dựa, vậy thì sợ gì?Lâm Dương cũng hiểu rõ ý đồ của quản gia Chính.Nhưng ông cụ này một lòng vì hậu nhân, anh cũng bội phục từ tận đáy lòng, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.“Ông cụ yên tâm đi, vậy tôi cáo từ trước”“Bác sĩ Lâm, để tôi tiễn cậu”“Không cần, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, sơn trang cần có người làm chủ đại cục, ông cụ đi bận việc của mình đi”“Như vậy… Vậy lão phu không quấy rầy bác sĩ Lâm nữa, ngày sau lão phu sẽ tự mình dẫn theo già trẻ trong sơn trang, tự mình đến Giang Thành tạ lỗi với bác sĩ Lâm”“Khách sáo rồi”Lâm Dương hơi gật đầu, bay thẳng xuống chân núi.Ông cụ nhìn theo.Đến chân núi, xe của Mã Hải đã đỗ ở ven đường.Lâm Dương đang chuẩn bị lên xe rời đi, lúc này, một đám người bước nhanh tới.“Bác sĩ Lâm, xin đợi một lát”Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Dương nhướng mày, nghiêng đầu nhìn.Mới phát hiện là Huyết Kiêu và người của Huyết Ma Tông. “Có việc gì?” Lâm Dương trầm giọng nói.Đối với Huyết Ma Tông, anh không thể không đề phòng.Dù sao Huyết Nam Ngục chết trong tay anh.“Y thuật của bác sĩ Lâm trác tuyệt, thật sự khiến người ta khâm phục, tôi tới đây, là muốn tạ lỗi với bác sĩ Lâm về chuyện lúc trước” Huyết Kiêu mỉm cười nói.“Chuyện này đã qua rồi”“Nói như vậy, bác sĩ Lâm không so đo nữa rồi hả? Như vậy tốt quá rồi… Nhưng mà không biết bác sĩ Lâm có hứng thú tới thăm Huyết Ma Tông chúng tôi một chuyến hay không?” Huyết Kiêu cười hỏi.“Đến Huyết Ma Tông?” Lâm Dương nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”“Đúng là có việc nhỏ cần bác sĩ Lâm ra tay! Mong bác sĩ Lâm đừng nên từ chối”“Nhưng tôi không rảnh”“Bác sĩ Lâm, anh nhất định phải rảnh”Huyết Kiêu cười nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không biết”“Thực sự không dám giấu diếm, đây là tổ tiên nhà tôi đạt được trong một cổ mộ, hẳn là vật chôn cùng với chủ nhân của huyệt kia, tổ tiên có được số mệnh, cho nên mang thứ này về!”“Cổ mộ?” Đôi mắt Lâm Dương sáng lên: “Cổ mộ gì mà có cấp bậc được thần dược chôn cùng? Nhanh nói cho tôi biết!”“Bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng không biết, đã lâu lắm rồi! Nhưng mà tổ tiên nhớ kỹ tác dụng của Kim Ô Đan, cũng viết ra giấy, còn viết phương pháp luyện chế Kim Ô Đan và hấp thu. Lão phu cả gan tới đây nói cho bác sĩ Lâm nghe!” Quản gia Chính mỉm cười nói.“Vậy sao? Vậy thì làm phiền ông rồi”“Bác sĩ Lâm khách sáo rồi! Chỉ mong sau này lúc nhà họ Trang tôi gặp nạn, bác sĩ Lâm có thể vươn tay ra viện trợ một chút, nhà họ Trang nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi bác sĩ Lâm cần trợ giúp!”Quản gia Chính nói xong, lại cung kính cúi người với Lâm Dương, sau đó nói chuyện về Kim Ô Đan cho anh nghe. Mục đích của ông ta rất thuần túy, chỉ hi vọng sau này Lâm Dương có thể giúp nhà họ Trang.Dù sao chuyện hôm nay không thể vấn hồi, Phiêu Nhai Các tất sẽ ghi hận sơn trang Huyết Kiếm, nếu sơn trang Huyết Kiếm có bác sĩ Lâm làm chỗ dựa, vậy thì sợ gì?Lâm Dương cũng hiểu rõ ý đồ của quản gia Chính.Nhưng ông cụ này một lòng vì hậu nhân, anh cũng bội phục từ tận đáy lòng, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.“Ông cụ yên tâm đi, vậy tôi cáo từ trước”“Bác sĩ Lâm, để tôi tiễn cậu”“Không cần, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, sơn trang cần có người làm chủ đại cục, ông cụ đi bận việc của mình đi”“Như vậy… Vậy lão phu không quấy rầy bác sĩ Lâm nữa, ngày sau lão phu sẽ tự mình dẫn theo già trẻ trong sơn trang, tự mình đến Giang Thành tạ lỗi với bác sĩ Lâm”“Khách sáo rồi”Lâm Dương hơi gật đầu, bay thẳng xuống chân núi.Ông cụ nhìn theo.Đến chân núi, xe của Mã Hải đã đỗ ở ven đường.Lâm Dương đang chuẩn bị lên xe rời đi, lúc này, một đám người bước nhanh tới.“Bác sĩ Lâm, xin đợi một lát”Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Dương nhướng mày, nghiêng đầu nhìn.Mới phát hiện là Huyết Kiêu và người của Huyết Ma Tông. “Có việc gì?” Lâm Dương trầm giọng nói.Đối với Huyết Ma Tông, anh không thể không đề phòng.Dù sao Huyết Nam Ngục chết trong tay anh.“Y thuật của bác sĩ Lâm trác tuyệt, thật sự khiến người ta khâm phục, tôi tới đây, là muốn tạ lỗi với bác sĩ Lâm về chuyện lúc trước” Huyết Kiêu mỉm cười nói.“Chuyện này đã qua rồi”“Nói như vậy, bác sĩ Lâm không so đo nữa rồi hả? Như vậy tốt quá rồi… Nhưng mà không biết bác sĩ Lâm có hứng thú tới thăm Huyết Ma Tông chúng tôi một chuyến hay không?” Huyết Kiêu cười hỏi.“Đến Huyết Ma Tông?” Lâm Dương nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”“Đúng là có việc nhỏ cần bác sĩ Lâm ra tay! Mong bác sĩ Lâm đừng nên từ chối”“Nhưng tôi không rảnh”“Bác sĩ Lâm, anh nhất định phải rảnh”Huyết Kiêu cười nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không biết”“Thực sự không dám giấu diếm, đây là tổ tiên nhà tôi đạt được trong một cổ mộ, hẳn là vật chôn cùng với chủ nhân của huyệt kia, tổ tiên có được số mệnh, cho nên mang thứ này về!”“Cổ mộ?” Đôi mắt Lâm Dương sáng lên: “Cổ mộ gì mà có cấp bậc được thần dược chôn cùng? Nhanh nói cho tôi biết!”“Bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng không biết, đã lâu lắm rồi! Nhưng mà tổ tiên nhớ kỹ tác dụng của Kim Ô Đan, cũng viết ra giấy, còn viết phương pháp luyện chế Kim Ô Đan và hấp thu. Lão phu cả gan tới đây nói cho bác sĩ Lâm nghe!” Quản gia Chính mỉm cười nói.“Vậy sao? Vậy thì làm phiền ông rồi”“Bác sĩ Lâm khách sáo rồi! Chỉ mong sau này lúc nhà họ Trang tôi gặp nạn, bác sĩ Lâm có thể vươn tay ra viện trợ một chút, nhà họ Trang nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn khi bác sĩ Lâm cần trợ giúp!”Quản gia Chính nói xong, lại cung kính cúi người với Lâm Dương, sau đó nói chuyện về Kim Ô Đan cho anh nghe. Mục đích của ông ta rất thuần túy, chỉ hi vọng sau này Lâm Dương có thể giúp nhà họ Trang.Dù sao chuyện hôm nay không thể vấn hồi, Phiêu Nhai Các tất sẽ ghi hận sơn trang Huyết Kiếm, nếu sơn trang Huyết Kiếm có bác sĩ Lâm làm chỗ dựa, vậy thì sợ gì?Lâm Dương cũng hiểu rõ ý đồ của quản gia Chính.Nhưng ông cụ này một lòng vì hậu nhân, anh cũng bội phục từ tận đáy lòng, tất nhiên là vui vẻ đồng ý.“Ông cụ yên tâm đi, vậy tôi cáo từ trước”“Bác sĩ Lâm, để tôi tiễn cậu”“Không cần, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, sơn trang cần có người làm chủ đại cục, ông cụ đi bận việc của mình đi”“Như vậy… Vậy lão phu không quấy rầy bác sĩ Lâm nữa, ngày sau lão phu sẽ tự mình dẫn theo già trẻ trong sơn trang, tự mình đến Giang Thành tạ lỗi với bác sĩ Lâm”“Khách sáo rồi”Lâm Dương hơi gật đầu, bay thẳng xuống chân núi.Ông cụ nhìn theo.Đến chân núi, xe của Mã Hải đã đỗ ở ven đường.Lâm Dương đang chuẩn bị lên xe rời đi, lúc này, một đám người bước nhanh tới.“Bác sĩ Lâm, xin đợi một lát”Nghe thấy tiếng gọi, Lâm Dương nhướng mày, nghiêng đầu nhìn.Mới phát hiện là Huyết Kiêu và người của Huyết Ma Tông. “Có việc gì?” Lâm Dương trầm giọng nói.Đối với Huyết Ma Tông, anh không thể không đề phòng.Dù sao Huyết Nam Ngục chết trong tay anh.“Y thuật của bác sĩ Lâm trác tuyệt, thật sự khiến người ta khâm phục, tôi tới đây, là muốn tạ lỗi với bác sĩ Lâm về chuyện lúc trước” Huyết Kiêu mỉm cười nói.“Chuyện này đã qua rồi”“Nói như vậy, bác sĩ Lâm không so đo nữa rồi hả? Như vậy tốt quá rồi… Nhưng mà không biết bác sĩ Lâm có hứng thú tới thăm Huyết Ma Tông chúng tôi một chuyến hay không?” Huyết Kiêu cười hỏi.“Đến Huyết Ma Tông?” Lâm Dương nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”“Đúng là có việc nhỏ cần bác sĩ Lâm ra tay! Mong bác sĩ Lâm đừng nên từ chối”“Nhưng tôi không rảnh”“Bác sĩ Lâm, anh nhất định phải rảnh”Huyết Kiêu cười nói.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên