“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2874
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Thả chị Diệp Anh ra!”“Anh muốn chết sao?”Mọi người tức giận nói.“Hừ, lúc tôi xông vào Hồng Nhan Cốc, cũng không phải chỉ đối mặt với những kẻ như các người?”Lâm Dương hừ lạnh nâng tay trái lên vung đến xung quanh. Đùng!Lòng bàn tay của anh lập tức có ánh sáng bạc bay ra xung quanh giống như sao băng.Keng! Keng! Keng…Lưỡi kiếm đứt gấy liên tiếp.Trong chốc lát, lưỡi kiếm sắc bén trong tay các đệ tử của Hồng Nhan Cốc gãy hết, đồng thời tất cả người của Hồng Nhan Cốc xung quanh cũng bị đứng im tại chỗ, không hề động đậy, giống như bị điểm huyệt vậy.“Oal Đây nhất định là kim châm cứu nhỉ?”Khương Mạn Vân thích thú không ngừng hét lên, vội vàng chạy đến bên cạnh những người của Hồng Nhan Cốc phấn khởi nhìn.Còn Anh Báo và chị Diệp Anh, đã sớm bị dọa cho hoang mang.Lâm Dương dùng lực, cổ chị Diệp Anh bị bóp đến biến dạng, gần như sắp ngạt thở.“Bác sĩ Lâm, đừng… tôi… tôi nói… tôi nói hết…”Chị Diệp Anh không chịu nổi nữa, đành phải dùng hết sức, nói ra những câu này từ trong cổ họng.Lâm Dương thả lỏng tay.Chị Diệp Anh ngã xuống đất, che cổ không ngừng ho khan. Một lúc lâu cô ta mới tỉnh táo lại.“Nói đi” Lâm Dương lạnh nhạt nói.“Cô ta… Cô ta ở trong căn phòng… đằng sau…” Chị Diệp Anh vừa ho khan vừa nói, giọng cũng khàn.Lâm Dương nghe vậy, lập tức lôi chị Diệp Anh đi tới bên trong.Tận bên trong thật sự có một cánh cửa, nhưng làm rất chắc chăn, cực kỳ nặng, chị Diệp Anh gõ cửa, lỗ nhỏ trên cửa lập tức được mở ra, sau đó có giọng nói truyền tới.“Chị Diệp Anh, có chuyện gì?”“Lập tức mở cửa…” Chị Diệp Anh nói.“Chị Diệp Anh…”“Bớt nói nhảm, mau mở cửa ra!” Chị Diệp Anh gầm lên. Người bên trong không dám chần chừ, lập tức mở cửa ra. Vừa mở cửa ra, Lâm Dương lập tức chạy vào, nhưng mà mới vào phòng, anh lập tức sững sờ.Chỉ thấy trong phòng có rất nhiều cái lồng bằng sắt, trong mỗi lồng đang nhốt một cô gái trẻ.Vẻ mặt của bọn họ suy sụp, ngồi trong lông khóc thút thít, mà bên cạnh những cái túi đựng xác, nhiều túi đã đựng thi thể.Điều khiến Lâm Dương khiếp sợ chính là ở giữa có một cái ao lớn.Nước trong ao… chính là canh thoát thai hoàn cốt trong Hồng Nhan Cốc…“Các người chế tạo máu tươi của Hồng Nhan Cốc ở đây?” Lâm Dương thì thầm hỏi.Sắc mặt của chị Diệp Anh hơi thay đổi, không nói gì.Lâm Dương cũng chẳng muốn truy hỏi, anh không ngừng †ìm kiếm trong những chiếc lồng ở đây, lại sốt ruột hét: “Lý Đan Thanh đâu? Đan Thanh ở đâu? Em ấy ở đâu?”“Tôi… tôi cũng không biết…” Chị Diệp Anh khóc không ra nước mắt, nhưng ánh mắt âm thầm nhìn về phía cửa, chuẩn bi chuồn điCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Thả chị Diệp Anh ra!”“Anh muốn chết sao?”Mọi người tức giận nói.“Hừ, lúc tôi xông vào Hồng Nhan Cốc, cũng không phải chỉ đối mặt với những kẻ như các người?”Lâm Dương hừ lạnh nâng tay trái lên vung đến xung quanh. Đùng!Lòng bàn tay của anh lập tức có ánh sáng bạc bay ra xung quanh giống như sao băng.Keng! Keng! Keng…Lưỡi kiếm đứt gấy liên tiếp.Trong chốc lát, lưỡi kiếm sắc bén trong tay các đệ tử của Hồng Nhan Cốc gãy hết, đồng thời tất cả người của Hồng Nhan Cốc xung quanh cũng bị đứng im tại chỗ, không hề động đậy, giống như bị điểm huyệt vậy.“Oal Đây nhất định là kim châm cứu nhỉ?”Khương Mạn Vân thích thú không ngừng hét lên, vội vàng chạy đến bên cạnh những người của Hồng Nhan Cốc phấn khởi nhìn.Còn Anh Báo và chị Diệp Anh, đã sớm bị dọa cho hoang mang.Lâm Dương dùng lực, cổ chị Diệp Anh bị bóp đến biến dạng, gần như sắp ngạt thở.“Bác sĩ Lâm, đừng… tôi… tôi nói… tôi nói hết…”Chị Diệp Anh không chịu nổi nữa, đành phải dùng hết sức, nói ra những câu này từ trong cổ họng.Lâm Dương thả lỏng tay.Chị Diệp Anh ngã xuống đất, che cổ không ngừng ho khan. Một lúc lâu cô ta mới tỉnh táo lại.“Nói đi” Lâm Dương lạnh nhạt nói.“Cô ta… Cô ta ở trong căn phòng… đằng sau…” Chị Diệp Anh vừa ho khan vừa nói, giọng cũng khàn.Lâm Dương nghe vậy, lập tức lôi chị Diệp Anh đi tới bên trong.Tận bên trong thật sự có một cánh cửa, nhưng làm rất chắc chăn, cực kỳ nặng, chị Diệp Anh gõ cửa, lỗ nhỏ trên cửa lập tức được mở ra, sau đó có giọng nói truyền tới.“Chị Diệp Anh, có chuyện gì?”“Lập tức mở cửa…” Chị Diệp Anh nói.“Chị Diệp Anh…”“Bớt nói nhảm, mau mở cửa ra!” Chị Diệp Anh gầm lên. Người bên trong không dám chần chừ, lập tức mở cửa ra. Vừa mở cửa ra, Lâm Dương lập tức chạy vào, nhưng mà mới vào phòng, anh lập tức sững sờ.Chỉ thấy trong phòng có rất nhiều cái lồng bằng sắt, trong mỗi lồng đang nhốt một cô gái trẻ.Vẻ mặt của bọn họ suy sụp, ngồi trong lông khóc thút thít, mà bên cạnh những cái túi đựng xác, nhiều túi đã đựng thi thể.Điều khiến Lâm Dương khiếp sợ chính là ở giữa có một cái ao lớn.Nước trong ao… chính là canh thoát thai hoàn cốt trong Hồng Nhan Cốc…“Các người chế tạo máu tươi của Hồng Nhan Cốc ở đây?” Lâm Dương thì thầm hỏi.Sắc mặt của chị Diệp Anh hơi thay đổi, không nói gì.Lâm Dương cũng chẳng muốn truy hỏi, anh không ngừng †ìm kiếm trong những chiếc lồng ở đây, lại sốt ruột hét: “Lý Đan Thanh đâu? Đan Thanh ở đâu? Em ấy ở đâu?”“Tôi… tôi cũng không biết…” Chị Diệp Anh khóc không ra nước mắt, nhưng ánh mắt âm thầm nhìn về phía cửa, chuẩn bi chuồn điCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Thả chị Diệp Anh ra!”“Anh muốn chết sao?”Mọi người tức giận nói.“Hừ, lúc tôi xông vào Hồng Nhan Cốc, cũng không phải chỉ đối mặt với những kẻ như các người?”Lâm Dương hừ lạnh nâng tay trái lên vung đến xung quanh. Đùng!Lòng bàn tay của anh lập tức có ánh sáng bạc bay ra xung quanh giống như sao băng.Keng! Keng! Keng…Lưỡi kiếm đứt gấy liên tiếp.Trong chốc lát, lưỡi kiếm sắc bén trong tay các đệ tử của Hồng Nhan Cốc gãy hết, đồng thời tất cả người của Hồng Nhan Cốc xung quanh cũng bị đứng im tại chỗ, không hề động đậy, giống như bị điểm huyệt vậy.“Oal Đây nhất định là kim châm cứu nhỉ?”Khương Mạn Vân thích thú không ngừng hét lên, vội vàng chạy đến bên cạnh những người của Hồng Nhan Cốc phấn khởi nhìn.Còn Anh Báo và chị Diệp Anh, đã sớm bị dọa cho hoang mang.Lâm Dương dùng lực, cổ chị Diệp Anh bị bóp đến biến dạng, gần như sắp ngạt thở.“Bác sĩ Lâm, đừng… tôi… tôi nói… tôi nói hết…”Chị Diệp Anh không chịu nổi nữa, đành phải dùng hết sức, nói ra những câu này từ trong cổ họng.Lâm Dương thả lỏng tay.Chị Diệp Anh ngã xuống đất, che cổ không ngừng ho khan. Một lúc lâu cô ta mới tỉnh táo lại.“Nói đi” Lâm Dương lạnh nhạt nói.“Cô ta… Cô ta ở trong căn phòng… đằng sau…” Chị Diệp Anh vừa ho khan vừa nói, giọng cũng khàn.Lâm Dương nghe vậy, lập tức lôi chị Diệp Anh đi tới bên trong.Tận bên trong thật sự có một cánh cửa, nhưng làm rất chắc chăn, cực kỳ nặng, chị Diệp Anh gõ cửa, lỗ nhỏ trên cửa lập tức được mở ra, sau đó có giọng nói truyền tới.“Chị Diệp Anh, có chuyện gì?”“Lập tức mở cửa…” Chị Diệp Anh nói.“Chị Diệp Anh…”“Bớt nói nhảm, mau mở cửa ra!” Chị Diệp Anh gầm lên. Người bên trong không dám chần chừ, lập tức mở cửa ra. Vừa mở cửa ra, Lâm Dương lập tức chạy vào, nhưng mà mới vào phòng, anh lập tức sững sờ.Chỉ thấy trong phòng có rất nhiều cái lồng bằng sắt, trong mỗi lồng đang nhốt một cô gái trẻ.Vẻ mặt của bọn họ suy sụp, ngồi trong lông khóc thút thít, mà bên cạnh những cái túi đựng xác, nhiều túi đã đựng thi thể.Điều khiến Lâm Dương khiếp sợ chính là ở giữa có một cái ao lớn.Nước trong ao… chính là canh thoát thai hoàn cốt trong Hồng Nhan Cốc…“Các người chế tạo máu tươi của Hồng Nhan Cốc ở đây?” Lâm Dương thì thầm hỏi.Sắc mặt của chị Diệp Anh hơi thay đổi, không nói gì.Lâm Dương cũng chẳng muốn truy hỏi, anh không ngừng †ìm kiếm trong những chiếc lồng ở đây, lại sốt ruột hét: “Lý Đan Thanh đâu? Đan Thanh ở đâu? Em ấy ở đâu?”“Tôi… tôi cũng không biết…” Chị Diệp Anh khóc không ra nước mắt, nhưng ánh mắt âm thầm nhìn về phía cửa, chuẩn bi chuồn điCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên