“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2886
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Qua khoảng nửa tiếng, Khổ Tình Nữ bỗng mở hai mắt ra. Lúc này gương mặt bà ta trở nên hồng hào, nếp nhăn trên mặt đã giảm bớt, tóc bạc trên đầu cũng đen đi một ít, nhìn có vẻ như trẻ lại vài tuổi.“Tiền bối có thể soi gương.” Lâm Dương nói.Khổ Tình Nữ nghe vậy vội vàng chạy đến một đầm nước bên cạnh, nhìn cái bóng trên mặt nước, ngẩn ra: Một lát sau, bà ta kinh ngạc vui sướng: “Có hiệu quả, thật sự có hiệu quả đó! Ha ha ha, được! Ha ha ha…”“Viên thuốc này đúng là có hiệu quả!Nhưng mà chỉ một viên thôi thì không đủ. Nếu tiền bối thật sự muốn khôi phục lại tuổi trẻ như xưa thì phải kiên trì điều trị vài đợt! Đúng lúc chỗ tôi có đủ thuốc mà tiền bối cần để điều trị, mỗi ngày dùng một viên, không đến hai tháng thì nguyện vọng của tiền bối có thể thành hiện thực, trẻ lại như xưa”’ Lâm Dương không biết lấy một bình sứ nhỏ ở đâu ra, cầm trong tay bình tĩnh nói.“Đưa cho tôi!” Khổ Tình Nữ gào thét.“Giao người ra đây!”“Cậu còn dám bàn điều kiện với tôi? Không sợ tôi “Bà có thể giết tôi, nhưng mà đảm bảo trước khi bà giết tôi thì những viên thuốc này sẽ bị tôi phá hủy!” Lâm Dương không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.Khổ Tình Nữ căn răng một cái, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.Một lát sau, bà ta cầm một sợi dây xích đi ra.Mà ở đầu bên kia của sợi dây chính là mấy người Phong Thanh Vũ.“Bác sĩ Lâm!”“Đồ đệ…” Mọi người có hơi ngại ngùng.“Mọi người không sao cứ?”“Không sao… Chúng tôi quá vô dụng rồi” Phong Thanh Vũ thở dài, vẻ mặt xấu hổ.“Đừng nên tự trách, chỉ có thể nói là thực lực của Khổ Tình Nữ vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta”Lâm Dương bất đắc dĩ cười.Khổ Tình Nữ bỗng nhiên dùng sức. BịchIXích sắt bị bà ta phá vỡ.Mấy người Phong Thanh Vũ lập tức chạy đến trước mặt Lâm Dương.“Thuốc này!”“Cho bài”Lâm Dương vung tay lên.Bình sứ nhỏ lập tức bay đi.Khổ Tình Nữ nhận lấy bình sứ, mừng như điên, sau khi kiểm tra qua một lượt thì cẩn thận cất đi.Bà †a cũng lười quan tâm đến đám người của Lâm Dương này, lúc này muốn trốn đi tu luyện.Nhưng vào lúc này Lâm Dương lại hô lên: “Tiền bối khoan đ㔓Cậu đã cứu được người, dẫn bọn họ cút đi!” Khổ Tình Nữ không kiên nhẫn nói.“Tiền bối chớ nóng vội, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải là trong tay ngài có một quả Thiên Tỉnh hay không?” Lâm Dương hỏi.“Làm sao? Mấy người vẫn chưa hết hy vọng với thứ này sao? Đây không phải là thứ mà mấy người có thể mơ tưởng tới! Cút ngay lập tức!” Khổ Tình Nữ la mắng.“Nếu như tiền bối tiếc, tôi có thể dùng đồ khác để đổi”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Qua khoảng nửa tiếng, Khổ Tình Nữ bỗng mở hai mắt ra. Lúc này gương mặt bà ta trở nên hồng hào, nếp nhăn trên mặt đã giảm bớt, tóc bạc trên đầu cũng đen đi một ít, nhìn có vẻ như trẻ lại vài tuổi.“Tiền bối có thể soi gương.” Lâm Dương nói.Khổ Tình Nữ nghe vậy vội vàng chạy đến một đầm nước bên cạnh, nhìn cái bóng trên mặt nước, ngẩn ra: Một lát sau, bà ta kinh ngạc vui sướng: “Có hiệu quả, thật sự có hiệu quả đó! Ha ha ha, được! Ha ha ha…”“Viên thuốc này đúng là có hiệu quả!Nhưng mà chỉ một viên thôi thì không đủ. Nếu tiền bối thật sự muốn khôi phục lại tuổi trẻ như xưa thì phải kiên trì điều trị vài đợt! Đúng lúc chỗ tôi có đủ thuốc mà tiền bối cần để điều trị, mỗi ngày dùng một viên, không đến hai tháng thì nguyện vọng của tiền bối có thể thành hiện thực, trẻ lại như xưa”’ Lâm Dương không biết lấy một bình sứ nhỏ ở đâu ra, cầm trong tay bình tĩnh nói.“Đưa cho tôi!” Khổ Tình Nữ gào thét.“Giao người ra đây!”“Cậu còn dám bàn điều kiện với tôi? Không sợ tôi “Bà có thể giết tôi, nhưng mà đảm bảo trước khi bà giết tôi thì những viên thuốc này sẽ bị tôi phá hủy!” Lâm Dương không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.Khổ Tình Nữ căn răng một cái, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.Một lát sau, bà ta cầm một sợi dây xích đi ra.Mà ở đầu bên kia của sợi dây chính là mấy người Phong Thanh Vũ.“Bác sĩ Lâm!”“Đồ đệ…” Mọi người có hơi ngại ngùng.“Mọi người không sao cứ?”“Không sao… Chúng tôi quá vô dụng rồi” Phong Thanh Vũ thở dài, vẻ mặt xấu hổ.“Đừng nên tự trách, chỉ có thể nói là thực lực của Khổ Tình Nữ vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta”Lâm Dương bất đắc dĩ cười.Khổ Tình Nữ bỗng nhiên dùng sức. BịchIXích sắt bị bà ta phá vỡ.Mấy người Phong Thanh Vũ lập tức chạy đến trước mặt Lâm Dương.“Thuốc này!”“Cho bài”Lâm Dương vung tay lên.Bình sứ nhỏ lập tức bay đi.Khổ Tình Nữ nhận lấy bình sứ, mừng như điên, sau khi kiểm tra qua một lượt thì cẩn thận cất đi.Bà †a cũng lười quan tâm đến đám người của Lâm Dương này, lúc này muốn trốn đi tu luyện.Nhưng vào lúc này Lâm Dương lại hô lên: “Tiền bối khoan đ㔓Cậu đã cứu được người, dẫn bọn họ cút đi!” Khổ Tình Nữ không kiên nhẫn nói.“Tiền bối chớ nóng vội, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải là trong tay ngài có một quả Thiên Tỉnh hay không?” Lâm Dương hỏi.“Làm sao? Mấy người vẫn chưa hết hy vọng với thứ này sao? Đây không phải là thứ mà mấy người có thể mơ tưởng tới! Cút ngay lập tức!” Khổ Tình Nữ la mắng.“Nếu như tiền bối tiếc, tôi có thể dùng đồ khác để đổi”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Qua khoảng nửa tiếng, Khổ Tình Nữ bỗng mở hai mắt ra. Lúc này gương mặt bà ta trở nên hồng hào, nếp nhăn trên mặt đã giảm bớt, tóc bạc trên đầu cũng đen đi một ít, nhìn có vẻ như trẻ lại vài tuổi.“Tiền bối có thể soi gương.” Lâm Dương nói.Khổ Tình Nữ nghe vậy vội vàng chạy đến một đầm nước bên cạnh, nhìn cái bóng trên mặt nước, ngẩn ra: Một lát sau, bà ta kinh ngạc vui sướng: “Có hiệu quả, thật sự có hiệu quả đó! Ha ha ha, được! Ha ha ha…”“Viên thuốc này đúng là có hiệu quả!Nhưng mà chỉ một viên thôi thì không đủ. Nếu tiền bối thật sự muốn khôi phục lại tuổi trẻ như xưa thì phải kiên trì điều trị vài đợt! Đúng lúc chỗ tôi có đủ thuốc mà tiền bối cần để điều trị, mỗi ngày dùng một viên, không đến hai tháng thì nguyện vọng của tiền bối có thể thành hiện thực, trẻ lại như xưa”’ Lâm Dương không biết lấy một bình sứ nhỏ ở đâu ra, cầm trong tay bình tĩnh nói.“Đưa cho tôi!” Khổ Tình Nữ gào thét.“Giao người ra đây!”“Cậu còn dám bàn điều kiện với tôi? Không sợ tôi “Bà có thể giết tôi, nhưng mà đảm bảo trước khi bà giết tôi thì những viên thuốc này sẽ bị tôi phá hủy!” Lâm Dương không hề sợ hãi, bình tĩnh nói.Khổ Tình Nữ căn răng một cái, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.Một lát sau, bà ta cầm một sợi dây xích đi ra.Mà ở đầu bên kia của sợi dây chính là mấy người Phong Thanh Vũ.“Bác sĩ Lâm!”“Đồ đệ…” Mọi người có hơi ngại ngùng.“Mọi người không sao cứ?”“Không sao… Chúng tôi quá vô dụng rồi” Phong Thanh Vũ thở dài, vẻ mặt xấu hổ.“Đừng nên tự trách, chỉ có thể nói là thực lực của Khổ Tình Nữ vượt quá sức tưởng tượng của chúng ta”Lâm Dương bất đắc dĩ cười.Khổ Tình Nữ bỗng nhiên dùng sức. BịchIXích sắt bị bà ta phá vỡ.Mấy người Phong Thanh Vũ lập tức chạy đến trước mặt Lâm Dương.“Thuốc này!”“Cho bài”Lâm Dương vung tay lên.Bình sứ nhỏ lập tức bay đi.Khổ Tình Nữ nhận lấy bình sứ, mừng như điên, sau khi kiểm tra qua một lượt thì cẩn thận cất đi.Bà †a cũng lười quan tâm đến đám người của Lâm Dương này, lúc này muốn trốn đi tu luyện.Nhưng vào lúc này Lâm Dương lại hô lên: “Tiền bối khoan đ㔓Cậu đã cứu được người, dẫn bọn họ cút đi!” Khổ Tình Nữ không kiên nhẫn nói.“Tiền bối chớ nóng vội, tôi chỉ muốn hỏi một chút, có phải là trong tay ngài có một quả Thiên Tỉnh hay không?” Lâm Dương hỏi.“Làm sao? Mấy người vẫn chưa hết hy vọng với thứ này sao? Đây không phải là thứ mà mấy người có thể mơ tưởng tới! Cút ngay lập tức!” Khổ Tình Nữ la mắng.“Nếu như tiền bối tiếc, tôi có thể dùng đồ khác để đổi”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên