“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2890

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Bốn bề hỗn độn.Còn Lâm Dương cũng không chịu nổi.Anh liên tiếp lùi về sau hơn mười mét, trên mặt đất chỗ hai chân đứng là một cái hố rất sâu, đợi sau khi ngừng tay, hai †ay trực tiếp kiệt sức buông thõng, xương hai cánh tay bị đánh gấy làm đôi…Bà lão thu lại chiêu thức, cười khẩy: “Đến cả hai tay cũng gãy xương rồi, bây giờ cậu đã bị phế, làm sao tiếp chiêu thứ ba của tôi?Thằng nhãi, cậu thua rồi!”“Tôi không dùng tay đỡ là được!”Sắc mặt Lâm Dương tái nhọt, trầm giọng nói.“Cậu thật sự muốn chết sao?”Bà lão có vẻ không vui.Đời này bà ta chưa thấy ai không biết tốt xấu như vậy cả. Hơn nữa bà ta cũng không đủ kiên nhẫn, không muốn chơi tiếp.“Quả thiên tỉnh rất quan trọng, tôi nhất định phải mang nó đi, tiền bối đừng phí lời, mau ra chiêu thứ ba đi!” Lâm Dương trầm giọng nói.“Cậu… Được! Được! Thằng nhãi! Cậu cũng đừng trách tôi! à cậu muốn chết!” Khổ Tình Nữ lại không nhịn được nữa, sắc mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.Một chiêu này bà †a quyết định sẽ không nương tay nữa, trực tiếp lấy mạng thằng nhãi này.Ngay lúc bà ta đang chuẩn bị dùng sức…Râm!Một tiếng nổ bỗng nhiên truyền đến, sau đó đỉnh núi bỗng rung động, mặt đất điên cuồng rung lắc…Mọi người bỗng chấn động ngẩn ra.Đã xảy ra chuyện gì?Mọi người vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng nổ.Là bên ngoài vườn Khổ Tình, hình như là từ phía đường núi kia.“Đã xảy ra chuyện gì?”“Không rõ lắm, để tôi đi xem”Phong Thanh Vũ cảm giác không đứng lắm, đang định sử dụng khinh công đi xem thử chuyện là thế nào.Nhưng vào lúc này.“ÁJ”Một tiếng hét chói tai vang lên.Sau đó thì thấy Quách Lệ vốn đang chờ bên ngoài bỗng nhhiên chạy vào, sắc mặt tái nhọt, vô cùng hoảng sợ la lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”“Sao?”Mọi người vô cùng kinh ngạc.“Quách Lệ, đã có chuyện gì xảy ra?”Lâm Dương nhíu mày trầm giọng hỏi.“Chủ tịch Lâm, nữ ma đầu! Nữ ma đầu! Có một nữ ma đầu đánh tới!”Quách Lệ bị dọa sợ không nhẹ vọt tới run rấy phía sau Lâm Dương, giọng nói cũng run theo.“Nữ ma đầu? Không lẽ là U Thủy Kiếm Vương kia?”Lâm Dương nghỉ ngờ hỏi.Nhưng mà anh vừa dứt lời.Rầm! Lại một tiếng nổ.Một người mình đây máu me bay tới, ngã mạnh trê mặt đất.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Bốn bề hỗn độn.

Còn Lâm Dương cũng không chịu nổi.

Anh liên tiếp lùi về sau hơn mười mét, trên mặt đất chỗ hai chân đứng là một cái hố rất sâu, đợi sau khi ngừng tay, hai †ay trực tiếp kiệt sức buông thõng, xương hai cánh tay bị đánh gấy làm đôi…

Bà lão thu lại chiêu thức, cười khẩy: “Đến cả hai tay cũng gãy xương rồi, bây giờ cậu đã bị phế, làm sao tiếp chiêu thứ ba của tôi?

Thằng nhãi, cậu thua rồi!”

“Tôi không dùng tay đỡ là được!”

Sắc mặt Lâm Dương tái nhọt, trầm giọng nói.

“Cậu thật sự muốn chết sao?”

Bà lão có vẻ không vui.

Đời này bà ta chưa thấy ai không biết tốt xấu như vậy cả. Hơn nữa bà ta cũng không đủ kiên nhẫn, không muốn chơi tiếp.

“Quả thiên tỉnh rất quan trọng, tôi nhất định phải mang nó đi, tiền bối đừng phí lời, mau ra chiêu thứ ba đi!” Lâm Dương trầm giọng nói.

“Cậu… Được! Được! Thằng nhãi! Cậu cũng đừng trách tôi! à cậu muốn chết!” Khổ Tình Nữ lại không nhịn được nữa, sắc mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.

Một chiêu này bà †a quyết định sẽ không nương tay nữa, trực tiếp lấy mạng thằng nhãi này.

Ngay lúc bà ta đang chuẩn bị dùng sức…

Râm!

Một tiếng nổ bỗng nhiên truyền đến, sau đó đỉnh núi bỗng rung động, mặt đất điên cuồng rung lắc…

Mọi người bỗng chấn động ngẩn ra.

Đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng nổ.

Là bên ngoài vườn Khổ Tình, hình như là từ phía đường núi kia.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không rõ lắm, để tôi đi xem”

Phong Thanh Vũ cảm giác không đứng lắm, đang định sử dụng khinh công đi xem thử chuyện là thế nào.

Nhưng vào lúc này.

“ÁJ”

Một tiếng hét chói tai vang lên.

Sau đó thì thấy Quách Lệ vốn đang chờ bên ngoài bỗng nhhiên chạy vào, sắc mặt tái nhọt, vô cùng hoảng sợ la lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”

“Sao?”

Mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Quách Lệ, đã có chuyện gì xảy ra?”

Lâm Dương nhíu mày trầm giọng hỏi.

“Chủ tịch Lâm, nữ ma đầu! Nữ ma đầu! Có một nữ ma đầu đánh tới!”

Quách Lệ bị dọa sợ không nhẹ vọt tới run rấy phía sau Lâm Dương, giọng nói cũng run theo.

“Nữ ma đầu? Không lẽ là U Thủy Kiếm Vương kia?”

Lâm Dương nghỉ ngờ hỏi.

Nhưng mà anh vừa dứt lời.

Rầm! Lại một tiếng nổ.

Một người mình đây máu me bay tới, ngã mạnh trê mặt đất.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Bốn bề hỗn độn.Còn Lâm Dương cũng không chịu nổi.Anh liên tiếp lùi về sau hơn mười mét, trên mặt đất chỗ hai chân đứng là một cái hố rất sâu, đợi sau khi ngừng tay, hai †ay trực tiếp kiệt sức buông thõng, xương hai cánh tay bị đánh gấy làm đôi…Bà lão thu lại chiêu thức, cười khẩy: “Đến cả hai tay cũng gãy xương rồi, bây giờ cậu đã bị phế, làm sao tiếp chiêu thứ ba của tôi?Thằng nhãi, cậu thua rồi!”“Tôi không dùng tay đỡ là được!”Sắc mặt Lâm Dương tái nhọt, trầm giọng nói.“Cậu thật sự muốn chết sao?”Bà lão có vẻ không vui.Đời này bà ta chưa thấy ai không biết tốt xấu như vậy cả. Hơn nữa bà ta cũng không đủ kiên nhẫn, không muốn chơi tiếp.“Quả thiên tỉnh rất quan trọng, tôi nhất định phải mang nó đi, tiền bối đừng phí lời, mau ra chiêu thứ ba đi!” Lâm Dương trầm giọng nói.“Cậu… Được! Được! Thằng nhãi! Cậu cũng đừng trách tôi! à cậu muốn chết!” Khổ Tình Nữ lại không nhịn được nữa, sắc mặt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.Một chiêu này bà †a quyết định sẽ không nương tay nữa, trực tiếp lấy mạng thằng nhãi này.Ngay lúc bà ta đang chuẩn bị dùng sức…Râm!Một tiếng nổ bỗng nhiên truyền đến, sau đó đỉnh núi bỗng rung động, mặt đất điên cuồng rung lắc…Mọi người bỗng chấn động ngẩn ra.Đã xảy ra chuyện gì?Mọi người vội vàng nhìn về phía phát ra tiếng nổ.Là bên ngoài vườn Khổ Tình, hình như là từ phía đường núi kia.“Đã xảy ra chuyện gì?”“Không rõ lắm, để tôi đi xem”Phong Thanh Vũ cảm giác không đứng lắm, đang định sử dụng khinh công đi xem thử chuyện là thế nào.Nhưng vào lúc này.“ÁJ”Một tiếng hét chói tai vang lên.Sau đó thì thấy Quách Lệ vốn đang chờ bên ngoài bỗng nhhiên chạy vào, sắc mặt tái nhọt, vô cùng hoảng sợ la lên: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”“Sao?”Mọi người vô cùng kinh ngạc.“Quách Lệ, đã có chuyện gì xảy ra?”Lâm Dương nhíu mày trầm giọng hỏi.“Chủ tịch Lâm, nữ ma đầu! Nữ ma đầu! Có một nữ ma đầu đánh tới!”Quách Lệ bị dọa sợ không nhẹ vọt tới run rấy phía sau Lâm Dương, giọng nói cũng run theo.“Nữ ma đầu? Không lẽ là U Thủy Kiếm Vương kia?”Lâm Dương nghỉ ngờ hỏi.Nhưng mà anh vừa dứt lời.Rầm! Lại một tiếng nổ.Một người mình đây máu me bay tới, ngã mạnh trê mặt đất.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2890