“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2896

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không!” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thê lương gào lên, trực tiếp lao tới đánh một chưởng nhằm ngay vào đầu của Lâm Dương.Lâm Dương muốn đưa tay lên cản lại nhưng không kịp nữa. Roạt!Cánh tay kia bị cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đánh gấy. Tay của bà ta cực kỳ cứng mà hành động lại còn ác vô cùng. Nhắm thẳng đầu của Lâm Dương mà đánh.Lâm Dương phải liên tục lùi về đăng sau, cả người run lên, máu cũng từ trong miệng trào ra.Vậy nhưng anh vẫn không dừng lại, điên cuồng gặm quả Thiên Tỉnh, chỉ trong nháy mắt quả Thiên Tinh đã bị anh ăn hết.“Tôi muốn băm cậu ra làm trăm mảnh!”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hoàn toàn bị chọc giận, điên cuồng tấn công Lâm Dương.Lâm Dương vốn còn định chống cự nhưng mà tốc độ và năng lực của anh bây giờ hoàn toàn không bằng cốc chủ của Hồng Nhan Gốc.Đã thế sau khi ăn luôn sư huynh thì thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã trở thành thiên hạ vô địch, dù là Lâm Dương cũng khó mà địch lại.Lâm Dương liên tiếp chịu mười mấy chưởng của bà †a, ngực cũng bị đánh tới mức lõm vào trong, cuối cùng bịch một cái, cả người ngã xuống đất, không thể đứng dậy… Không ai có thể nhận nhiều chưởng như thế của cốc chủ Hông Nhan Cốc Hoặc có thể nói là bây giờ một chưởng của bà ta không phải là người bình thường có thể nhận được. Mà Lâm Dương lại liên tục nhận lấy mười mấy chưởng vẫn chưa chết, có thể gọi là kì tích.Nhưng mà như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì vì hôm nay nếu Lâm Dương không chết, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc chắc chắn sẽ không bỏ qua.“Lấy đồ tới đây cho tôi!”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lạnh lùng nói.“Vâng, cốc chủ”Mấy đệ tử bên cạnh lập tức chạy xuống, một lát sau đã thấy họ khiêng một cái rương rất nặng quay lại.Mỏ rương ra thì chỉ thấy bên trong là rất nhiều vũ khí, dụng cụ bằng bạc.Có một thanh đoản kiếm. bằng bạc, lại còn có một món đồ trông giống như cái na cũng bằng bạc, còn có mấy cái khay. bạc, dao bạc, búa bạc.Tất cả đều không quá lớn, vô cùng tỉnh xảo nhưng nếu: mới là bộ vũ khí thì nhỏ quá, mà nói là bộ đao nữa thì lại to quá. Lâm Dương khó nhọc mở mắt ra thì thấy cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đang câm một con dao bạc và một cây búa bạc châm chậm đi tới.“Biết đây là gì không? Đây là dụng cụ chuyên dụng của tôi, đặc biệt dùng trong lúc tôi tu luyện”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc cầm chắc đồ trêu tay, bình tĩnh nói.“Tu luyện?Lâm Dương nâng lên đôi mắt ảm đạm nhìn bà ta.“Đúng thế, chính là tu luyện.Gái này là búa, lát nữa đùng để đập vỡ tất cả hơn hai trăm cái xương trêu người cậu.Gái này là đao, lát nữa sẽ dùng để cắt đầu của cậu ra, lóc đến tận xương tủy..”Sau khi cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giới thiệu qua một lượt thì trong mắt đã hiện ra tia sáng yêu đị màu.hồng.Thì ra đây là bộ đồ mà bà ta chuyên dùng để ăn thịt người khác.Bà ta đang định ăn sống Lâm Dương.Giõng như cái cách mà bà ta đã làm với sư huynh của mình Vậy.Lâm Dương đã ăn quả Thiên Tĩnh, tất nhiên trong cơ thể sẽ hấp thụ được hiệu của quả Thiên Tỉnh.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không!” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thê lương gào lên, trực tiếp lao tới đánh một chưởng nhằm ngay vào đầu của Lâm Dương.Lâm Dương muốn đưa tay lên cản lại nhưng không kịp nữa. Roạt!Cánh tay kia bị cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đánh gấy. Tay của bà ta cực kỳ cứng mà hành động lại còn ác vô cùng. Nhắm thẳng đầu của Lâm Dương mà đánh.Lâm Dương phải liên tục lùi về đăng sau, cả người run lên, máu cũng từ trong miệng trào ra.Vậy nhưng anh vẫn không dừng lại, điên cuồng gặm quả Thiên Tỉnh, chỉ trong nháy mắt quả Thiên Tinh đã bị anh ăn hết.“Tôi muốn băm cậu ra làm trăm mảnh!”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hoàn toàn bị chọc giận, điên cuồng tấn công Lâm Dương.Lâm Dương vốn còn định chống cự nhưng mà tốc độ và năng lực của anh bây giờ hoàn toàn không bằng cốc chủ của Hồng Nhan Gốc.Đã thế sau khi ăn luôn sư huynh thì thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã trở thành thiên hạ vô địch, dù là Lâm Dương cũng khó mà địch lại.Lâm Dương liên tiếp chịu mười mấy chưởng của bà †a, ngực cũng bị đánh tới mức lõm vào trong, cuối cùng bịch một cái, cả người ngã xuống đất, không thể đứng dậy… Không ai có thể nhận nhiều chưởng như thế của cốc chủ Hông Nhan Cốc Hoặc có thể nói là bây giờ một chưởng của bà ta không phải là người bình thường có thể nhận được. Mà Lâm Dương lại liên tục nhận lấy mười mấy chưởng vẫn chưa chết, có thể gọi là kì tích.Nhưng mà như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì vì hôm nay nếu Lâm Dương không chết, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc chắc chắn sẽ không bỏ qua.“Lấy đồ tới đây cho tôi!”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lạnh lùng nói.“Vâng, cốc chủ”Mấy đệ tử bên cạnh lập tức chạy xuống, một lát sau đã thấy họ khiêng một cái rương rất nặng quay lại.Mỏ rương ra thì chỉ thấy bên trong là rất nhiều vũ khí, dụng cụ bằng bạc.Có một thanh đoản kiếm. bằng bạc, lại còn có một món đồ trông giống như cái na cũng bằng bạc, còn có mấy cái khay. bạc, dao bạc, búa bạc.Tất cả đều không quá lớn, vô cùng tỉnh xảo nhưng nếu: mới là bộ vũ khí thì nhỏ quá, mà nói là bộ đao nữa thì lại to quá. Lâm Dương khó nhọc mở mắt ra thì thấy cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đang câm một con dao bạc và một cây búa bạc châm chậm đi tới.“Biết đây là gì không? Đây là dụng cụ chuyên dụng của tôi, đặc biệt dùng trong lúc tôi tu luyện”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc cầm chắc đồ trêu tay, bình tĩnh nói.“Tu luyện?Lâm Dương nâng lên đôi mắt ảm đạm nhìn bà ta.“Đúng thế, chính là tu luyện.Gái này là búa, lát nữa đùng để đập vỡ tất cả hơn hai trăm cái xương trêu người cậu.Gái này là đao, lát nữa sẽ dùng để cắt đầu của cậu ra, lóc đến tận xương tủy..”Sau khi cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giới thiệu qua một lượt thì trong mắt đã hiện ra tia sáng yêu đị màu.hồng.Thì ra đây là bộ đồ mà bà ta chuyên dùng để ăn thịt người khác.Bà ta đang định ăn sống Lâm Dương.Giõng như cái cách mà bà ta đã làm với sư huynh của mình Vậy.Lâm Dương đã ăn quả Thiên Tĩnh, tất nhiên trong cơ thể sẽ hấp thụ được hiệu của quả Thiên Tỉnh.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Không!” Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc thê lương gào lên, trực tiếp lao tới đánh một chưởng nhằm ngay vào đầu của Lâm Dương.Lâm Dương muốn đưa tay lên cản lại nhưng không kịp nữa. Roạt!Cánh tay kia bị cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đánh gấy. Tay của bà ta cực kỳ cứng mà hành động lại còn ác vô cùng. Nhắm thẳng đầu của Lâm Dương mà đánh.Lâm Dương phải liên tục lùi về đăng sau, cả người run lên, máu cũng từ trong miệng trào ra.Vậy nhưng anh vẫn không dừng lại, điên cuồng gặm quả Thiên Tỉnh, chỉ trong nháy mắt quả Thiên Tinh đã bị anh ăn hết.“Tôi muốn băm cậu ra làm trăm mảnh!”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hoàn toàn bị chọc giận, điên cuồng tấn công Lâm Dương.Lâm Dương vốn còn định chống cự nhưng mà tốc độ và năng lực của anh bây giờ hoàn toàn không bằng cốc chủ của Hồng Nhan Gốc.Đã thế sau khi ăn luôn sư huynh thì thực lực của cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã trở thành thiên hạ vô địch, dù là Lâm Dương cũng khó mà địch lại.Lâm Dương liên tiếp chịu mười mấy chưởng của bà †a, ngực cũng bị đánh tới mức lõm vào trong, cuối cùng bịch một cái, cả người ngã xuống đất, không thể đứng dậy… Không ai có thể nhận nhiều chưởng như thế của cốc chủ Hông Nhan Cốc Hoặc có thể nói là bây giờ một chưởng của bà ta không phải là người bình thường có thể nhận được. Mà Lâm Dương lại liên tục nhận lấy mười mấy chưởng vẫn chưa chết, có thể gọi là kì tích.Nhưng mà như vậy cũng chẳng ảnh hưởng gì vì hôm nay nếu Lâm Dương không chết, cốc chủ của Hồng Nhan Cốc chắc chắn sẽ không bỏ qua.“Lấy đồ tới đây cho tôi!”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc lạnh lùng nói.“Vâng, cốc chủ”Mấy đệ tử bên cạnh lập tức chạy xuống, một lát sau đã thấy họ khiêng một cái rương rất nặng quay lại.Mỏ rương ra thì chỉ thấy bên trong là rất nhiều vũ khí, dụng cụ bằng bạc.Có một thanh đoản kiếm. bằng bạc, lại còn có một món đồ trông giống như cái na cũng bằng bạc, còn có mấy cái khay. bạc, dao bạc, búa bạc.Tất cả đều không quá lớn, vô cùng tỉnh xảo nhưng nếu: mới là bộ vũ khí thì nhỏ quá, mà nói là bộ đao nữa thì lại to quá. Lâm Dương khó nhọc mở mắt ra thì thấy cốc chủ của Hồng Nhan Cốc đang câm một con dao bạc và một cây búa bạc châm chậm đi tới.“Biết đây là gì không? Đây là dụng cụ chuyên dụng của tôi, đặc biệt dùng trong lúc tôi tu luyện”Cốc chủ của Hồng Nhan Cốc cầm chắc đồ trêu tay, bình tĩnh nói.“Tu luyện?Lâm Dương nâng lên đôi mắt ảm đạm nhìn bà ta.“Đúng thế, chính là tu luyện.Gái này là búa, lát nữa đùng để đập vỡ tất cả hơn hai trăm cái xương trêu người cậu.Gái này là đao, lát nữa sẽ dùng để cắt đầu của cậu ra, lóc đến tận xương tủy..”Sau khi cốc chủ của Hồng Nhan Cốc giới thiệu qua một lượt thì trong mắt đã hiện ra tia sáng yêu đị màu.hồng.Thì ra đây là bộ đồ mà bà ta chuyên dùng để ăn thịt người khác.Bà ta đang định ăn sống Lâm Dương.Giõng như cái cách mà bà ta đã làm với sư huynh của mình Vậy.Lâm Dương đã ăn quả Thiên Tĩnh, tất nhiên trong cơ thể sẽ hấp thụ được hiệu của quả Thiên Tỉnh.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2896