“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2904

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Thật ra anh có khả năng cứu sống được ông lão này, nhưng nếu ông lão đã quyết định như vậy, như thế cho đù anh có cứu sống được ông ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.Nỗi buồn lớn nhất là khi trái tim đã chết.Ông lão thà ở một nơi hoang vu như thế này mấy chục năm, để ở gân người mình yêu, bây giờ người mà ông ta vẫn luôn lo lắng và tương tư đã không còn nữa, sao ông ta còn có thế lưu luyến thế giới này nữa chứ? Lâm Dương thở ra một hơi, đào phần mộ của Khổ Tình Nữ lên, chôn ông lão vào trong đó, chặt đại thụ ở bên cạnh xuống, làm một tấm bia bằng gỗ cho hai người, sau đó xoay người rời đi.Buổi sáng, ánh nắng vừa lên.Trên đường quốc lộ không có quá nhiều xe, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy chiếc xe ô tô riêng giá rẻ phóng nhanh như bay.Bọn họ đều là những người đi làm ở trên huyện.Bọn họ không đủ tiên mua một căn nhà trên huyện, cho nên chỉ có thể lựa chọn một căn nhà ở xa xôi, mỗi ngày lái xe mấy chục kilomet để đi làm.Cuộc sống chính là như thế.Bíp bíp bíp.Một tiếng còi chói tai vang lên.Một chiếc xe bán tải dừng ở ven đường, tài xế thò đầu ra ngoài, hét to với Lâm Dương đang đi trên đường với dáng vẻ quần áo tả tơi.“Người anh em, cậu đi đâu thế?”“Tôi đi đến huyện” Lâm Dương trả lời.“Lên xe đi” Tài xế châm một điếu thuốc, nói.“Tôi không có tiền”“Tiền nong gì chứ, đi thôi, tôi cũng cần đi vào trong huyện, tiện đường cho cậu đi nhờ một đoạn” Tài xế cười nói.“Vậy cảm ơn bác tài”Lâm Dương cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên xe. Chiếc xe bán tải lao nhanh về phía trước.Trên xe ngoại trừ tài xế thì còn có một cô gái, cô gái này mặc đồ giản dị, mang theo một cặp kính cận, nhìn rất lịch sự và thanh tú.Gô ta đang dùng điện thoại di động để xem gì đó, nhìn thấy Lâm Dương đi lên, lập tức bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ.“Rất xin lỗi người anh em, đây chính là sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng tôi, cô bé vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị đi lên thành phố †ìm việc làm, ba cô bé nhờ tôi đưa cô bé vào trong thành phố, thành phần tri thức ấy mà, tương đối sạch sẽ, mong cậu thông cảm” Tài xế cười nói. “Không sao đâu” Lâm Dương lắc đầu.“Này người anh em, cậu có phải là phượt thủ không?” Người tài xế này nói khá nhiều, giống như một chiếc máy hát vậy, đã mở ra là không dừng lại được.“Phượt thủ?”“Nhất định là như thế rồi, các người đi leo núi Chung Thân đúng không? Giống như cậu, một tháng tôi gặp phải mấy lần, tất cả bọn họ đều bị lạc trong núi rừng hoang vu, lúc đi ra đường lớn thì trông như ăn mày vậy, tôi có lòng tốt, nếu như gặp phải nhất định sẽ mời bọn họ lên xe đi cùng, nếu không, dựa vào đôi chân kia của bọn họ, còn chưa đi đến thành phố đã chết đói, chết khát rồi” Tài xế cười nói. Chẳng trách tài xế lại gọi Lâm Dương lên xe một cách thành thục như thế, xem ra anh ta đã coi Lâm Dương thành một người phượt thủ bị lạc đường rồi.Lâm Dương chỉ cười, không trả lời.Xe đến bên trên huyện, Lâm Dương xuống xe, hỏi xin số tài khoản ngân hàng của tài xế, bày tỏ sẽ thanh toán tiên xe cho tài xế.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Thật ra anh có khả năng cứu sống được ông lão này, nhưng nếu ông lão đã quyết định như vậy, như thế cho đù anh có cứu sống được ông ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nỗi buồn lớn nhất là khi trái tim đã chết.

Ông lão thà ở một nơi hoang vu như thế này mấy chục năm, để ở gân người mình yêu, bây giờ người mà ông ta vẫn luôn lo lắng và tương tư đã không còn nữa, sao ông ta còn có thế lưu luyến thế giới này nữa chứ? Lâm Dương thở ra một hơi, đào phần mộ của Khổ Tình Nữ lên, chôn ông lão vào trong đó, chặt đại thụ ở bên cạnh xuống, làm một tấm bia bằng gỗ cho hai người, sau đó xoay người rời đi.

Buổi sáng, ánh nắng vừa lên.

Trên đường quốc lộ không có quá nhiều xe, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy chiếc xe ô tô riêng giá rẻ phóng nhanh như bay.

Bọn họ đều là những người đi làm ở trên huyện.

Bọn họ không đủ tiên mua một căn nhà trên huyện, cho nên chỉ có thể lựa chọn một căn nhà ở xa xôi, mỗi ngày lái xe mấy chục kilomet để đi làm.

Cuộc sống chính là như thế.

Bíp bíp bíp.

Một tiếng còi chói tai vang lên.

Một chiếc xe bán tải dừng ở ven đường, tài xế thò đầu ra ngoài, hét to với Lâm Dương đang đi trên đường với dáng vẻ quần áo tả tơi.

“Người anh em, cậu đi đâu thế?”

“Tôi đi đến huyện” Lâm Dương trả lời.

“Lên xe đi” Tài xế châm một điếu thuốc, nói.

“Tôi không có tiền”

“Tiền nong gì chứ, đi thôi, tôi cũng cần đi vào trong huyện, tiện đường cho cậu đi nhờ một đoạn” Tài xế cười nói.

“Vậy cảm ơn bác tài”

Lâm Dương cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên xe. Chiếc xe bán tải lao nhanh về phía trước.

Trên xe ngoại trừ tài xế thì còn có một cô gái, cô gái này mặc đồ giản dị, mang theo một cặp kính cận, nhìn rất lịch sự và thanh tú.

Gô ta đang dùng điện thoại di động để xem gì đó, nhìn thấy Lâm Dương đi lên, lập tức bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ.

“Rất xin lỗi người anh em, đây chính là sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng tôi, cô bé vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị đi lên thành phố †ìm việc làm, ba cô bé nhờ tôi đưa cô bé vào trong thành phố, thành phần tri thức ấy mà, tương đối sạch sẽ, mong cậu thông cảm” Tài xế cười nói. “Không sao đâu” Lâm Dương lắc đầu.

“Này người anh em, cậu có phải là phượt thủ không?” Người tài xế này nói khá nhiều, giống như một chiếc máy hát vậy, đã mở ra là không dừng lại được.

“Phượt thủ?”

“Nhất định là như thế rồi, các người đi leo núi Chung Thân đúng không? Giống như cậu, một tháng tôi gặp phải mấy lần, tất cả bọn họ đều bị lạc trong núi rừng hoang vu, lúc đi ra đường lớn thì trông như ăn mày vậy, tôi có lòng tốt, nếu như gặp phải nhất định sẽ mời bọn họ lên xe đi cùng, nếu không, dựa vào đôi chân kia của bọn họ, còn chưa đi đến thành phố đã chết đói, chết khát rồi” Tài xế cười nói. Chẳng trách tài xế lại gọi Lâm Dương lên xe một cách thành thục như thế, xem ra anh ta đã coi Lâm Dương thành một người phượt thủ bị lạc đường rồi.

Lâm Dương chỉ cười, không trả lời.

Xe đến bên trên huyện, Lâm Dương xuống xe, hỏi xin số tài khoản ngân hàng của tài xế, bày tỏ sẽ thanh toán tiên xe cho tài xế.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Thật ra anh có khả năng cứu sống được ông lão này, nhưng nếu ông lão đã quyết định như vậy, như thế cho đù anh có cứu sống được ông ta cũng chẳng có ý nghĩa gì.Nỗi buồn lớn nhất là khi trái tim đã chết.Ông lão thà ở một nơi hoang vu như thế này mấy chục năm, để ở gân người mình yêu, bây giờ người mà ông ta vẫn luôn lo lắng và tương tư đã không còn nữa, sao ông ta còn có thế lưu luyến thế giới này nữa chứ? Lâm Dương thở ra một hơi, đào phần mộ của Khổ Tình Nữ lên, chôn ông lão vào trong đó, chặt đại thụ ở bên cạnh xuống, làm một tấm bia bằng gỗ cho hai người, sau đó xoay người rời đi.Buổi sáng, ánh nắng vừa lên.Trên đường quốc lộ không có quá nhiều xe, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mấy chiếc xe ô tô riêng giá rẻ phóng nhanh như bay.Bọn họ đều là những người đi làm ở trên huyện.Bọn họ không đủ tiên mua một căn nhà trên huyện, cho nên chỉ có thể lựa chọn một căn nhà ở xa xôi, mỗi ngày lái xe mấy chục kilomet để đi làm.Cuộc sống chính là như thế.Bíp bíp bíp.Một tiếng còi chói tai vang lên.Một chiếc xe bán tải dừng ở ven đường, tài xế thò đầu ra ngoài, hét to với Lâm Dương đang đi trên đường với dáng vẻ quần áo tả tơi.“Người anh em, cậu đi đâu thế?”“Tôi đi đến huyện” Lâm Dương trả lời.“Lên xe đi” Tài xế châm một điếu thuốc, nói.“Tôi không có tiền”“Tiền nong gì chứ, đi thôi, tôi cũng cần đi vào trong huyện, tiện đường cho cậu đi nhờ một đoạn” Tài xế cười nói.“Vậy cảm ơn bác tài”Lâm Dương cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi lên xe. Chiếc xe bán tải lao nhanh về phía trước.Trên xe ngoại trừ tài xế thì còn có một cô gái, cô gái này mặc đồ giản dị, mang theo một cặp kính cận, nhìn rất lịch sự và thanh tú.Gô ta đang dùng điện thoại di động để xem gì đó, nhìn thấy Lâm Dương đi lên, lập tức bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ.“Rất xin lỗi người anh em, đây chính là sinh viên đại học duy nhất của thôn chúng tôi, cô bé vừa mới tốt nghiệp, chuẩn bị đi lên thành phố †ìm việc làm, ba cô bé nhờ tôi đưa cô bé vào trong thành phố, thành phần tri thức ấy mà, tương đối sạch sẽ, mong cậu thông cảm” Tài xế cười nói. “Không sao đâu” Lâm Dương lắc đầu.“Này người anh em, cậu có phải là phượt thủ không?” Người tài xế này nói khá nhiều, giống như một chiếc máy hát vậy, đã mở ra là không dừng lại được.“Phượt thủ?”“Nhất định là như thế rồi, các người đi leo núi Chung Thân đúng không? Giống như cậu, một tháng tôi gặp phải mấy lần, tất cả bọn họ đều bị lạc trong núi rừng hoang vu, lúc đi ra đường lớn thì trông như ăn mày vậy, tôi có lòng tốt, nếu như gặp phải nhất định sẽ mời bọn họ lên xe đi cùng, nếu không, dựa vào đôi chân kia của bọn họ, còn chưa đi đến thành phố đã chết đói, chết khát rồi” Tài xế cười nói. Chẳng trách tài xế lại gọi Lâm Dương lên xe một cách thành thục như thế, xem ra anh ta đã coi Lâm Dương thành một người phượt thủ bị lạc đường rồi.Lâm Dương chỉ cười, không trả lời.Xe đến bên trên huyện, Lâm Dương xuống xe, hỏi xin số tài khoản ngân hàng của tài xế, bày tỏ sẽ thanh toán tiên xe cho tài xế.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2904