“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 2907

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Vâng thưa chủ tịch Lâm” Thư ký gật đầu, nhanh chóng cầm điện thoại bấm một dãy số.Chỉ một lát sau, cô gái kia nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự, vội vàng vào trong thang máy, đi lên tâng cao nhất của Tập Đoàn Dương Hoa.Hô hấp của cô ta trở nên đồn dập, gương mặt đỏ bừng, vô cùng thấp thỏm.Thật ra cho dù năm mơ cô ta cũng muốn làm việc ở Tập Đoàn Dương Hoa, cô ta cũng biết lấy trình độ học vấn và năng lực của mình, muốn làm việc ở Tập Đoàn Dương Hoa chính là một chuyện xa vời, nhưng cho dù là xa vời, cô †a cũng muốn đi thử một lần.Thế nhưng ngay vừa mới đây, khi cô ta đang trò chuyện với người của bộ phận nhân sự thì đột nhiên bị gọi lên tầng cao nhất để phỏng vấn, chuyện này khiến cho cô ta cảm thấy khó mà tin được.“Là có nhân vật lớn nào muốn gặp mình ư?” Cô gái này mang theo tâm trạng thấp thỏm, mở cửa phòng họp ra. Thế nhưng điều khiến cho cô gái này cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trong phòng họp chỉ có hai người đang ngồi đó.Một người trong đó, cô ta quen đến mức không thể quen thuộc hơn.Mã Hải.Người đứng thứ hai của Tập Đoàn Dương Hoa, Mã Hải là nhân vật có thể hô mưa gọi gió, nói nhà nhà đều biết ông ta cũng không đủ.Đối với vị “đại quản gia” của đế quốc kinh doanh như Tập Đoàn Dương Hoa, cô gái này luôn cảm thấy ngưỡng mộ. Chẳng qua một người khác lại khiến cho cô gái vô cùng ngạc nhiên.“Là anhl” Cô gái thất thố kêu lên.“Cô gái, chúng ta lại gặp mặt” Lâm Dương cười nhạt, nói. “Sao cô lại xuất hiện ở đây thế? Chẳng lẽ cô theo dõi tôi đấy hả?”“Anh nói cái gì? Tôi… Tôi theo dõi anh ư?”Sắc mặt của cô gái đỏ lên, tức đến mức nói năng lộn xôn, nhưng rất nhanh cô ta đã cảm thấy không thích hợp, cô ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chằm Lâm Dương.“Tôi đến đây để phỏng vấn, anh thì sao? Vì sao lại ở đây?” “Tôi đến để phỏng vấn ứng viên, cô nói xem, vì sao tôi lại ở chỗ này chứ?” Lâm Dương cười nói.“Cái gì? Anh… Anh là người phỏng vấn ứng viên ư?” Cô gái kia trợn tròn mắt.“Cô gái à? Cô có vấn đề gì không thế?” Mã Hải lạnh nhạt hỏi.“Không… Không có gì, không có vấn đề gì cả, tổng giám đốc Hàn… Cô gái run rẩy đáp, vội vàng nở một nụ cười. “Nếu không còn vấn đề gì để nói, cô có thể đi được rồi đó” Lâm Dương nói.“Đi ư?” Cả người cô gái giống như bị điện giật, trừng to mắt nhìn Lâm Dương.“Đúng thế, cô có thể đi được rồi, tôi đã đọc qua lý lịch của cô, không có điểm nào nổi bật cả, người như cô không thể phát triển ở Tập Đoàn Dương Hoa, cho nên mời cô đi tìm công việc khác” Lâm Dương nói.Trong lúc nhất thời, đầu óc của cô gái ong ong.Nhưng lúc này đây, cô ta lại không biết nên phản bác như thế nào.Vốn dĩ đã không có hy vọng gì, kết quả này cũng nằm trong dự liệu của cô ta.Cô gái ủ rũ, trợn mắt nhìn qua Lâm Dương, sau đó cúi người chào, quay người rời đi.“Chủ tịch Lâm, thật sự để cho cô ta đi à?”Mã Hải chần chừ một lúc, sau đó cẩn thận hỏi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

“Vâng thưa chủ tịch Lâm” Thư ký gật đầu, nhanh chóng cầm điện thoại bấm một dãy số.

Chỉ một lát sau, cô gái kia nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự, vội vàng vào trong thang máy, đi lên tâng cao nhất của Tập Đoàn Dương Hoa.

Hô hấp của cô ta trở nên đồn dập, gương mặt đỏ bừng, vô cùng thấp thỏm.

Thật ra cho dù năm mơ cô ta cũng muốn làm việc ở Tập Đoàn Dương Hoa, cô ta cũng biết lấy trình độ học vấn và năng lực của mình, muốn làm việc ở Tập Đoàn Dương Hoa chính là một chuyện xa vời, nhưng cho dù là xa vời, cô †a cũng muốn đi thử một lần.

Thế nhưng ngay vừa mới đây, khi cô ta đang trò chuyện với người của bộ phận nhân sự thì đột nhiên bị gọi lên tầng cao nhất để phỏng vấn, chuyện này khiến cho cô ta cảm thấy khó mà tin được.

“Là có nhân vật lớn nào muốn gặp mình ư?” Cô gái này mang theo tâm trạng thấp thỏm, mở cửa phòng họp ra. Thế nhưng điều khiến cho cô gái này cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trong phòng họp chỉ có hai người đang ngồi đó.

Một người trong đó, cô ta quen đến mức không thể quen thuộc hơn.

Mã Hải.

Người đứng thứ hai của Tập Đoàn Dương Hoa, Mã Hải là nhân vật có thể hô mưa gọi gió, nói nhà nhà đều biết ông ta cũng không đủ.

Đối với vị “đại quản gia” của đế quốc kinh doanh như Tập Đoàn Dương Hoa, cô gái này luôn cảm thấy ngưỡng mộ. Chẳng qua một người khác lại khiến cho cô gái vô cùng ngạc nhiên.

“Là anhl” Cô gái thất thố kêu lên.

“Cô gái, chúng ta lại gặp mặt” Lâm Dương cười nhạt, nói. “Sao cô lại xuất hiện ở đây thế? Chẳng lẽ cô theo dõi tôi đấy hả?”

“Anh nói cái gì? Tôi… Tôi theo dõi anh ư?”

Sắc mặt của cô gái đỏ lên, tức đến mức nói năng lộn xôn, nhưng rất nhanh cô ta đã cảm thấy không thích hợp, cô ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chằm Lâm Dương.

“Tôi đến đây để phỏng vấn, anh thì sao? Vì sao lại ở đây?” “Tôi đến để phỏng vấn ứng viên, cô nói xem, vì sao tôi lại ở chỗ này chứ?” Lâm Dương cười nói.

“Cái gì? Anh… Anh là người phỏng vấn ứng viên ư?” Cô gái kia trợn tròn mắt.

“Cô gái à? Cô có vấn đề gì không thế?” Mã Hải lạnh nhạt hỏi.

“Không… Không có gì, không có vấn đề gì cả, tổng giám đốc Hàn… Cô gái run rẩy đáp, vội vàng nở một nụ cười. “Nếu không còn vấn đề gì để nói, cô có thể đi được rồi đó” Lâm Dương nói.

“Đi ư?” Cả người cô gái giống như bị điện giật, trừng to mắt nhìn Lâm Dương.

“Đúng thế, cô có thể đi được rồi, tôi đã đọc qua lý lịch của cô, không có điểm nào nổi bật cả, người như cô không thể phát triển ở Tập Đoàn Dương Hoa, cho nên mời cô đi tìm công việc khác” Lâm Dương nói.

Trong lúc nhất thời, đầu óc của cô gái ong ong.

Nhưng lúc này đây, cô ta lại không biết nên phản bác như thế nào.

Vốn dĩ đã không có hy vọng gì, kết quả này cũng nằm trong dự liệu của cô ta.

Cô gái ủ rũ, trợn mắt nhìn qua Lâm Dương, sau đó cúi người chào, quay người rời đi.

“Chủ tịch Lâm, thật sự để cho cô ta đi à?”

Mã Hải chần chừ một lúc, sau đó cẩn thận hỏi.

Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Vâng thưa chủ tịch Lâm” Thư ký gật đầu, nhanh chóng cầm điện thoại bấm một dãy số.Chỉ một lát sau, cô gái kia nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự, vội vàng vào trong thang máy, đi lên tâng cao nhất của Tập Đoàn Dương Hoa.Hô hấp của cô ta trở nên đồn dập, gương mặt đỏ bừng, vô cùng thấp thỏm.Thật ra cho dù năm mơ cô ta cũng muốn làm việc ở Tập Đoàn Dương Hoa, cô ta cũng biết lấy trình độ học vấn và năng lực của mình, muốn làm việc ở Tập Đoàn Dương Hoa chính là một chuyện xa vời, nhưng cho dù là xa vời, cô †a cũng muốn đi thử một lần.Thế nhưng ngay vừa mới đây, khi cô ta đang trò chuyện với người của bộ phận nhân sự thì đột nhiên bị gọi lên tầng cao nhất để phỏng vấn, chuyện này khiến cho cô ta cảm thấy khó mà tin được.“Là có nhân vật lớn nào muốn gặp mình ư?” Cô gái này mang theo tâm trạng thấp thỏm, mở cửa phòng họp ra. Thế nhưng điều khiến cho cô gái này cảm thấy ngoài ý muốn chính là, trong phòng họp chỉ có hai người đang ngồi đó.Một người trong đó, cô ta quen đến mức không thể quen thuộc hơn.Mã Hải.Người đứng thứ hai của Tập Đoàn Dương Hoa, Mã Hải là nhân vật có thể hô mưa gọi gió, nói nhà nhà đều biết ông ta cũng không đủ.Đối với vị “đại quản gia” của đế quốc kinh doanh như Tập Đoàn Dương Hoa, cô gái này luôn cảm thấy ngưỡng mộ. Chẳng qua một người khác lại khiến cho cô gái vô cùng ngạc nhiên.“Là anhl” Cô gái thất thố kêu lên.“Cô gái, chúng ta lại gặp mặt” Lâm Dương cười nhạt, nói. “Sao cô lại xuất hiện ở đây thế? Chẳng lẽ cô theo dõi tôi đấy hả?”“Anh nói cái gì? Tôi… Tôi theo dõi anh ư?”Sắc mặt của cô gái đỏ lên, tức đến mức nói năng lộn xôn, nhưng rất nhanh cô ta đã cảm thấy không thích hợp, cô ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chằm Lâm Dương.“Tôi đến đây để phỏng vấn, anh thì sao? Vì sao lại ở đây?” “Tôi đến để phỏng vấn ứng viên, cô nói xem, vì sao tôi lại ở chỗ này chứ?” Lâm Dương cười nói.“Cái gì? Anh… Anh là người phỏng vấn ứng viên ư?” Cô gái kia trợn tròn mắt.“Cô gái à? Cô có vấn đề gì không thế?” Mã Hải lạnh nhạt hỏi.“Không… Không có gì, không có vấn đề gì cả, tổng giám đốc Hàn… Cô gái run rẩy đáp, vội vàng nở một nụ cười. “Nếu không còn vấn đề gì để nói, cô có thể đi được rồi đó” Lâm Dương nói.“Đi ư?” Cả người cô gái giống như bị điện giật, trừng to mắt nhìn Lâm Dương.“Đúng thế, cô có thể đi được rồi, tôi đã đọc qua lý lịch của cô, không có điểm nào nổi bật cả, người như cô không thể phát triển ở Tập Đoàn Dương Hoa, cho nên mời cô đi tìm công việc khác” Lâm Dương nói.Trong lúc nhất thời, đầu óc của cô gái ong ong.Nhưng lúc này đây, cô ta lại không biết nên phản bác như thế nào.Vốn dĩ đã không có hy vọng gì, kết quả này cũng nằm trong dự liệu của cô ta.Cô gái ủ rũ, trợn mắt nhìn qua Lâm Dương, sau đó cúi người chào, quay người rời đi.“Chủ tịch Lâm, thật sự để cho cô ta đi à?”Mã Hải chần chừ một lúc, sau đó cẩn thận hỏi.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên

Chương 2907