“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2909
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Mày… Bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian bồi thường lại tiền cho tao, nếu như không bồi thường được, tao sẽ tống mày vào tù” Người đàn ông bụng phệ nổi giận, không thèm cò kè mặc cả với cô gái kia nữa, càng thêm không ngừng ép cô gái phải bồi thường tiền.Cô gái nóng nảy, mặt đỏ lên, cảm xúc cũng dần dần trở nên kích động.Sau cùng cô ta thật đúng là nghĩ quần, đầu hướng về phía góc bàn đá cẩm thạch ở bên cạnh, dự định đập đầu xuống đó.“ÁI” Rất nhiều người hét lên, người đàn ông bụng phệ kia cũng sững sờ.Thế nhưng ngay tại lúc đầu của cô gái sắp đập vào góc bàn đá kia, một cái tay đột nhiên đỡ lấy đầu của cô †a, ngăn cản hành động của cô †a.Gô gái hơi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, mới phát hiện người kia là Lâm Dương.“Cần gì phải nghĩ quẩn như thế chứ, chỉ là một trăm bảy mươi lăm triệu mà thôi, cô cứ thế chết đi, có thỏa đáng không?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.“Sở dĩ tôi như thế không phải vì một trăm bảy mươi lăm triệu đó, mà là do tuyệt vọng, vì sự bất công của thế giới này mà cảm thấy tuyệt vọng!” Cô gái cắn răng nói.Trên gương mặt thanh tú của cô ta vẫn còn có nét hồn nhiên, nhưng không biết sự hồn nhiên này còn có thể duy trì được bao nhiêu lâu nữa Lâm Dương thở dài một tiếng, nói với người đàn ông bụng phệ kia.“Cô ấy nợ ông một trăm bảy mươi lăm triệu, số tiền này, tôi sẽ trả”“Cậu là ai chứ? Ranh con, định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Cậu có một trăm bảy mươi lăm triệu ư?” Người đàn ông bụng phệ kia nói.“Tôi đương nhiên là có.” Lâm Dương lấy một chiếc thẻ vàng từ trong túi áo ra, ném đến.“Ông à, ông có thể đi đến quầy bên kia, dùng máy móc ở đó, trực tiếp quẹt một trăm bảy mươi lăm triệu kia, quẹt xong thì trả lai thẻ cho tôi”“Ha ha ha, được rồi, dù sao hai người cũng không chạy thoát được, nếu như tôi không lấy được tiên, cho dù các người có chạy đến chân trời góc biển, ông đây cũng phải Tìm ra các người: Người đàn ông bụng phệ kia cười khẩy, sau đó ông ta cầm thẻ ngân hàng đi đến trước quầy, trực tiếp yêu cầu quẹt thẻ. Thế nhưng sau khi thẻ được cho vào máy, tên hiển thị trong đó dọa bọn họ kêu to một tiếng.“Chủ… Chủ tịch Lâm!”“Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Tấm thẻ này… Chẳng lẽ là của chủ tịch Lâm?”Đôi nam nữ choáng váng.“Tấm thẻ này quả thật là của chủ tịch Lâm, chỉ có chủ tịch Lâm mới có thể giữ thẻ, xin hỏi hai người có cần gì không?” Gô gái ở quầy đi đến, mỉm cười hỏi.Chủ tịch Lâm?Người đàn ông bụng phệ kia bị dọa đến mức sắc mặt tái mét, vội vàng nhìn về phía Lâm Dương, lúc này ông ta mới hiểu được thân phận của Lâm Dương phi phàm như thế nào.Ông ta đâu còn dám quẹt thẻ nữa? Vội vàng dùng hai tay cầm thẻ, chạy đến trước mặt Lâm Dương, nở một nụ cười, nói.“Chuyện đó… Là hiểu lầm, thưa ngài, mọi chuyện đều là hiểu lầm mà thôi, xin hãy tha lỗi, tha lỗi…”“Ồ không quét nữa hả?”Lâm Dương bình tĩnh hỏi.“Không quét, không quét, chúng tôi cũng không sao cả, không vấn đề gì, không vấn đề gì. Chào ngài, nếu như không còn chuyện gì nữa, chúng tôi xin phép đi trước, tạm biệtCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
“Mày… Bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian bồi thường lại tiền cho tao, nếu như không bồi thường được, tao sẽ tống mày vào tù” Người đàn ông bụng phệ nổi giận, không thèm cò kè mặc cả với cô gái kia nữa, càng thêm không ngừng ép cô gái phải bồi thường tiền.
Cô gái nóng nảy, mặt đỏ lên, cảm xúc cũng dần dần trở nên kích động.
Sau cùng cô ta thật đúng là nghĩ quần, đầu hướng về phía góc bàn đá cẩm thạch ở bên cạnh, dự định đập đầu xuống đó.
“ÁI” Rất nhiều người hét lên, người đàn ông bụng phệ kia cũng sững sờ.
Thế nhưng ngay tại lúc đầu của cô gái sắp đập vào góc bàn đá kia, một cái tay đột nhiên đỡ lấy đầu của cô †a, ngăn cản hành động của cô †a.
Gô gái hơi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, mới phát hiện người kia là Lâm Dương.
“Cần gì phải nghĩ quẩn như thế chứ, chỉ là một trăm bảy mươi lăm triệu mà thôi, cô cứ thế chết đi, có thỏa đáng không?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.
“Sở dĩ tôi như thế không phải vì một trăm bảy mươi lăm triệu đó, mà là do tuyệt vọng, vì sự bất công của thế giới này mà cảm thấy tuyệt vọng!” Cô gái cắn răng nói.
Trên gương mặt thanh tú của cô ta vẫn còn có nét hồn nhiên, nhưng không biết sự hồn nhiên này còn có thể duy trì được bao nhiêu lâu nữa Lâm Dương thở dài một tiếng, nói với người đàn ông bụng phệ kia.
“Cô ấy nợ ông một trăm bảy mươi lăm triệu, số tiền này, tôi sẽ trả”
“Cậu là ai chứ? Ranh con, định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Cậu có một trăm bảy mươi lăm triệu ư?” Người đàn ông bụng phệ kia nói.
“Tôi đương nhiên là có.” Lâm Dương lấy một chiếc thẻ vàng từ trong túi áo ra, ném đến.
“Ông à, ông có thể đi đến quầy bên kia, dùng máy móc ở đó, trực tiếp quẹt một trăm bảy mươi lăm triệu kia, quẹt xong thì trả lai thẻ cho tôi”
“Ha ha ha, được rồi, dù sao hai người cũng không chạy thoát được, nếu như tôi không lấy được tiên, cho dù các người có chạy đến chân trời góc biển, ông đây cũng phải Tìm ra các người: Người đàn ông bụng phệ kia cười khẩy, sau đó ông ta cầm thẻ ngân hàng đi đến trước quầy, trực tiếp yêu cầu quẹt thẻ. Thế nhưng sau khi thẻ được cho vào máy, tên hiển thị trong đó dọa bọn họ kêu to một tiếng.
“Chủ… Chủ tịch Lâm!”
“Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Tấm thẻ này… Chẳng lẽ là của chủ tịch Lâm?”
Đôi nam nữ choáng váng.
“Tấm thẻ này quả thật là của chủ tịch Lâm, chỉ có chủ tịch Lâm mới có thể giữ thẻ, xin hỏi hai người có cần gì không?” Gô gái ở quầy đi đến, mỉm cười hỏi.
Chủ tịch Lâm?
Người đàn ông bụng phệ kia bị dọa đến mức sắc mặt tái mét, vội vàng nhìn về phía Lâm Dương, lúc này ông ta mới hiểu được thân phận của Lâm Dương phi phàm như thế nào.
Ông ta đâu còn dám quẹt thẻ nữa? Vội vàng dùng hai tay cầm thẻ, chạy đến trước mặt Lâm Dương, nở một nụ cười, nói.
“Chuyện đó… Là hiểu lầm, thưa ngài, mọi chuyện đều là hiểu lầm mà thôi, xin hãy tha lỗi, tha lỗi…”
“Ồ không quét nữa hả?”
Lâm Dương bình tĩnh hỏi.
“Không quét, không quét, chúng tôi cũng không sao cả, không vấn đề gì, không vấn đề gì. Chào ngài, nếu như không còn chuyện gì nữa, chúng tôi xin phép đi trước, tạm biệt
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… “Mày… Bớt nói nhảm đi, tranh thủ thời gian bồi thường lại tiền cho tao, nếu như không bồi thường được, tao sẽ tống mày vào tù” Người đàn ông bụng phệ nổi giận, không thèm cò kè mặc cả với cô gái kia nữa, càng thêm không ngừng ép cô gái phải bồi thường tiền.Cô gái nóng nảy, mặt đỏ lên, cảm xúc cũng dần dần trở nên kích động.Sau cùng cô ta thật đúng là nghĩ quần, đầu hướng về phía góc bàn đá cẩm thạch ở bên cạnh, dự định đập đầu xuống đó.“ÁI” Rất nhiều người hét lên, người đàn ông bụng phệ kia cũng sững sờ.Thế nhưng ngay tại lúc đầu của cô gái sắp đập vào góc bàn đá kia, một cái tay đột nhiên đỡ lấy đầu của cô †a, ngăn cản hành động của cô †a.Gô gái hơi giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, mới phát hiện người kia là Lâm Dương.“Cần gì phải nghĩ quẩn như thế chứ, chỉ là một trăm bảy mươi lăm triệu mà thôi, cô cứ thế chết đi, có thỏa đáng không?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.“Sở dĩ tôi như thế không phải vì một trăm bảy mươi lăm triệu đó, mà là do tuyệt vọng, vì sự bất công của thế giới này mà cảm thấy tuyệt vọng!” Cô gái cắn răng nói.Trên gương mặt thanh tú của cô ta vẫn còn có nét hồn nhiên, nhưng không biết sự hồn nhiên này còn có thể duy trì được bao nhiêu lâu nữa Lâm Dương thở dài một tiếng, nói với người đàn ông bụng phệ kia.“Cô ấy nợ ông một trăm bảy mươi lăm triệu, số tiền này, tôi sẽ trả”“Cậu là ai chứ? Ranh con, định làm anh hùng cứu mỹ nhân hả? Cậu có một trăm bảy mươi lăm triệu ư?” Người đàn ông bụng phệ kia nói.“Tôi đương nhiên là có.” Lâm Dương lấy một chiếc thẻ vàng từ trong túi áo ra, ném đến.“Ông à, ông có thể đi đến quầy bên kia, dùng máy móc ở đó, trực tiếp quẹt một trăm bảy mươi lăm triệu kia, quẹt xong thì trả lai thẻ cho tôi”“Ha ha ha, được rồi, dù sao hai người cũng không chạy thoát được, nếu như tôi không lấy được tiên, cho dù các người có chạy đến chân trời góc biển, ông đây cũng phải Tìm ra các người: Người đàn ông bụng phệ kia cười khẩy, sau đó ông ta cầm thẻ ngân hàng đi đến trước quầy, trực tiếp yêu cầu quẹt thẻ. Thế nhưng sau khi thẻ được cho vào máy, tên hiển thị trong đó dọa bọn họ kêu to một tiếng.“Chủ… Chủ tịch Lâm!”“Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Tấm thẻ này… Chẳng lẽ là của chủ tịch Lâm?”Đôi nam nữ choáng váng.“Tấm thẻ này quả thật là của chủ tịch Lâm, chỉ có chủ tịch Lâm mới có thể giữ thẻ, xin hỏi hai người có cần gì không?” Gô gái ở quầy đi đến, mỉm cười hỏi.Chủ tịch Lâm?Người đàn ông bụng phệ kia bị dọa đến mức sắc mặt tái mét, vội vàng nhìn về phía Lâm Dương, lúc này ông ta mới hiểu được thân phận của Lâm Dương phi phàm như thế nào.Ông ta đâu còn dám quẹt thẻ nữa? Vội vàng dùng hai tay cầm thẻ, chạy đến trước mặt Lâm Dương, nở một nụ cười, nói.“Chuyện đó… Là hiểu lầm, thưa ngài, mọi chuyện đều là hiểu lầm mà thôi, xin hãy tha lỗi, tha lỗi…”“Ồ không quét nữa hả?”Lâm Dương bình tĩnh hỏi.“Không quét, không quét, chúng tôi cũng không sao cả, không vấn đề gì, không vấn đề gì. Chào ngài, nếu như không còn chuyện gì nữa, chúng tôi xin phép đi trước, tạm biệtCảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên