“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2923
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Thế nhưng bây giờ, mọi người cũng không cần phải xem tình cảnh của cô ta nữa, mà trong lòng chỉ quan tâm đúng một chuyện!Cô ta có thể kiên trì được bao lâu?Nhìn thấy Khổng Thích Thiên bị đánh thê thảm như vậy, mọi người cũng có chút lo lắng về tình cảnh của Nam Nhược Vũ.Thời gian trôi qua từng chút một.Khổng Thích Thiên cũng đợi chờ trong sự khẩn trương. Thẳng đến mười lăm phút sau, Nam Nhược Vũ vẫn chưa ra ngoài, ông ta đã có chút ủ rũ.Ông ta biết, ván cược này, ông ta đã thua rồi.Thế nhưng, sau mười lăm phút, cô ta vẫn chưa ra ngoài. Mười sáu phút!Mười bảy phút!Mười tám phút!Vẫn không có động tĩnh nào như cũ.“Ngũ trưởng lão, tại sao cô Nam Nhược Vũ vẫn chưa ra? Không phải cô ta đã xảy ra chuyện không hay ở trong đấy rồi chứ?” Khổng Thích Thiên có chút nôn nóng, vội vàng đứng dậy, trầm giọng hét.Rốt cuộc thì bên trong nguy hiểm thế nào, ông ta cũng đã được lĩnh hội sâu sắc.Thế nhưng Ngũ trưởng lão lại lắc đầu.“Yên tâm đi, nếu cô Nam Nhược Vũ muốn từ bỏ, thì chỉ cần hô to một tiếng là được!Tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”“Nhưng…”Khổng Thích Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không thể thốt ra.Cứ như vậy cho đến phút thứ hai mươi mốt, cửa lớn mới từ từ mở ra.Nam Nhược Vũ mệt mỏi đi ra khỏi cánh cổng.“Cô Nam Nhược VũI”Mọi người đều nhào tới và hỏi.Trạng thái của cô ta tốt hơn Khổng Thích Thiên không ít, tuy trên người cũng có vết thương, nhưng không hề thê thảm như ông ta.“Sao thế? Cô Nam Nhược Vũ, ở trong đó chơi vui không?” oel cười hì hì và hỏi.“Chơi vô cùng vui! Nhưng phải chú ý, đừng chơi quá sức!” Cô ta thở hắt ra, cười khẽ và đáp.“Yên tâm, tôi sẽ không thế đâu! Chỉ sợ có một vài người không cẩn thận mà chết trong đói”oel híp mắt, nhìn về phía Lâm Dương.“Tiếp theo là tôi đi, hay là ông đi?” Anh không hề tức giận chút nào, chỉ hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.“Tôi đi!”Ông ta khẽ cười, rồi cất bước đi vào trong: Lâm Dương nhắm mắt, ở một bên nghỉ ngơi và chờ đợi.Thế nhưng biểu hiện của ..Joel lại khiến tất cả mọi người đều sợ hãi!Vậy mà ông ta lại ở trong đó ước chừng một tiếng, lúc này mới đi ral Thực lực của ông ta… đáng sợ đến vậy sao? Chờ đến khi Joel từ bên trong đi ra, mọi người lại càng được mở rộng tâm mắt hơn.Chỉ thất trên người..Joel đây những vết bùn, nhìn đáng vẻ của ông ta vô cùng chật vật, thế nhưng… Ngoại trừ việc hai cánh tay của ông ta có vết trây xước thì không có quá nhiều vết thương.“Cái quái gì thế?”Mọi người không ngừng khiếp sợ kêu lên.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Thế nhưng bây giờ, mọi người cũng không cần phải xem tình cảnh của cô ta nữa, mà trong lòng chỉ quan tâm đúng một chuyện!
Cô ta có thể kiên trì được bao lâu?
Nhìn thấy Khổng Thích Thiên bị đánh thê thảm như vậy, mọi người cũng có chút lo lắng về tình cảnh của Nam Nhược Vũ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Khổng Thích Thiên cũng đợi chờ trong sự khẩn trương. Thẳng đến mười lăm phút sau, Nam Nhược Vũ vẫn chưa ra ngoài, ông ta đã có chút ủ rũ.
Ông ta biết, ván cược này, ông ta đã thua rồi.
Thế nhưng, sau mười lăm phút, cô ta vẫn chưa ra ngoài. Mười sáu phút!
Mười bảy phút!
Mười tám phút!
Vẫn không có động tĩnh nào như cũ.
“Ngũ trưởng lão, tại sao cô Nam Nhược Vũ vẫn chưa ra? Không phải cô ta đã xảy ra chuyện không hay ở trong đấy rồi chứ?” Khổng Thích Thiên có chút nôn nóng, vội vàng đứng dậy, trầm giọng hét.
Rốt cuộc thì bên trong nguy hiểm thế nào, ông ta cũng đã được lĩnh hội sâu sắc.
Thế nhưng Ngũ trưởng lão lại lắc đầu.
“Yên tâm đi, nếu cô Nam Nhược Vũ muốn từ bỏ, thì chỉ cần hô to một tiếng là được!
Tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”
“Nhưng…”
Khổng Thích Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không thể thốt ra.
Cứ như vậy cho đến phút thứ hai mươi mốt, cửa lớn mới từ từ mở ra.
Nam Nhược Vũ mệt mỏi đi ra khỏi cánh cổng.
“Cô Nam Nhược VũI”
Mọi người đều nhào tới và hỏi.
Trạng thái của cô ta tốt hơn Khổng Thích Thiên không ít, tuy trên người cũng có vết thương, nhưng không hề thê thảm như ông ta.
“Sao thế? Cô Nam Nhược Vũ, ở trong đó chơi vui không?” oel cười hì hì và hỏi.
“Chơi vô cùng vui! Nhưng phải chú ý, đừng chơi quá sức!” Cô ta thở hắt ra, cười khẽ và đáp.
“Yên tâm, tôi sẽ không thế đâu! Chỉ sợ có một vài người không cẩn thận mà chết trong đói”
oel híp mắt, nhìn về phía Lâm Dương.
“Tiếp theo là tôi đi, hay là ông đi?” Anh không hề tức giận chút nào, chỉ hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.
“Tôi đi!”
Ông ta khẽ cười, rồi cất bước đi vào trong: Lâm Dương nhắm mắt, ở một bên nghỉ ngơi và chờ đợi.
Thế nhưng biểu hiện của ..Joel lại khiến tất cả mọi người đều sợ hãi!
Vậy mà ông ta lại ở trong đó ước chừng một tiếng, lúc này mới đi ral Thực lực của ông ta… đáng sợ đến vậy sao? Chờ đến khi Joel từ bên trong đi ra, mọi người lại càng được mở rộng tâm mắt hơn.
Chỉ thất trên người..Joel đây những vết bùn, nhìn đáng vẻ của ông ta vô cùng chật vật, thế nhưng… Ngoại trừ việc hai cánh tay của ông ta có vết trây xước thì không có quá nhiều vết thương.
“Cái quái gì thế?”
Mọi người không ngừng khiếp sợ kêu lên.
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Thế nhưng bây giờ, mọi người cũng không cần phải xem tình cảnh của cô ta nữa, mà trong lòng chỉ quan tâm đúng một chuyện!Cô ta có thể kiên trì được bao lâu?Nhìn thấy Khổng Thích Thiên bị đánh thê thảm như vậy, mọi người cũng có chút lo lắng về tình cảnh của Nam Nhược Vũ.Thời gian trôi qua từng chút một.Khổng Thích Thiên cũng đợi chờ trong sự khẩn trương. Thẳng đến mười lăm phút sau, Nam Nhược Vũ vẫn chưa ra ngoài, ông ta đã có chút ủ rũ.Ông ta biết, ván cược này, ông ta đã thua rồi.Thế nhưng, sau mười lăm phút, cô ta vẫn chưa ra ngoài. Mười sáu phút!Mười bảy phút!Mười tám phút!Vẫn không có động tĩnh nào như cũ.“Ngũ trưởng lão, tại sao cô Nam Nhược Vũ vẫn chưa ra? Không phải cô ta đã xảy ra chuyện không hay ở trong đấy rồi chứ?” Khổng Thích Thiên có chút nôn nóng, vội vàng đứng dậy, trầm giọng hét.Rốt cuộc thì bên trong nguy hiểm thế nào, ông ta cũng đã được lĩnh hội sâu sắc.Thế nhưng Ngũ trưởng lão lại lắc đầu.“Yên tâm đi, nếu cô Nam Nhược Vũ muốn từ bỏ, thì chỉ cần hô to một tiếng là được!Tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính mạng!”“Nhưng…”Khổng Thích Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng lời vừa đến bên miệng lại không thể thốt ra.Cứ như vậy cho đến phút thứ hai mươi mốt, cửa lớn mới từ từ mở ra.Nam Nhược Vũ mệt mỏi đi ra khỏi cánh cổng.“Cô Nam Nhược VũI”Mọi người đều nhào tới và hỏi.Trạng thái của cô ta tốt hơn Khổng Thích Thiên không ít, tuy trên người cũng có vết thương, nhưng không hề thê thảm như ông ta.“Sao thế? Cô Nam Nhược Vũ, ở trong đó chơi vui không?” oel cười hì hì và hỏi.“Chơi vô cùng vui! Nhưng phải chú ý, đừng chơi quá sức!” Cô ta thở hắt ra, cười khẽ và đáp.“Yên tâm, tôi sẽ không thế đâu! Chỉ sợ có một vài người không cẩn thận mà chết trong đói”oel híp mắt, nhìn về phía Lâm Dương.“Tiếp theo là tôi đi, hay là ông đi?” Anh không hề tức giận chút nào, chỉ hỏi với vẻ mặt không cảm xúc.“Tôi đi!”Ông ta khẽ cười, rồi cất bước đi vào trong: Lâm Dương nhắm mắt, ở một bên nghỉ ngơi và chờ đợi.Thế nhưng biểu hiện của ..Joel lại khiến tất cả mọi người đều sợ hãi!Vậy mà ông ta lại ở trong đó ước chừng một tiếng, lúc này mới đi ral Thực lực của ông ta… đáng sợ đến vậy sao? Chờ đến khi Joel từ bên trong đi ra, mọi người lại càng được mở rộng tâm mắt hơn.Chỉ thất trên người..Joel đây những vết bùn, nhìn đáng vẻ của ông ta vô cùng chật vật, thế nhưng… Ngoại trừ việc hai cánh tay của ông ta có vết trây xước thì không có quá nhiều vết thương.“Cái quái gì thế?”Mọi người không ngừng khiếp sợ kêu lên.Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên