“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 2935
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2935Không phải là ai khác mà chính là Nam Nhược Vũ.*Ồ, bác sĩ Lâm, tai anh thính thật đó!” Nam Nhược Vũ không chút nào cảm thấy xấu hổ, thoải mái cười nói.“Gô có việc gì à?”“Đương nhiên là đến tìm anh để khám bệnh rồi!”“Tôi đã nói, cô không bị bệnh”“Nhưng chính bản thân tôi vẫn luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên, hay là, bác sĩ Lâm giúp tôi khám lại nhé?” Nam Nhược Vũ chớp mắt, trong giọng nói mang đầy ý tứ trêu chọc.“Cô Nhược Vũ, hôm nay tôi không rảnh khám, cô cũng thấy rồi đó, ở trong ván cờ Huyết Ma kia, tôi bị thương nặng, vẫn nên để hôm khác thì hơn”Lâm Dương thản nhiên nói, trực tiếp muốn đóng cửa.“Bác sĩ Lâm, khoan đã”Nam Nhược Vũ vội vàng dùng tay mình để chặn lại cửa. “Cô còn muốn gì nữa?” Lâm Dương có phần cảnh giác. Nam Nhược Vũ này muốn làm gì? Vì sao cô ta vẫn luôn quấn lấy anh không buông?Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. “Sư muội, thì ra muội trốn ở chỗ này, hại sư huynh khó lòng †ìm được”Giọng nói này vừa vang lên.Xoạt một tiếng, một âm thanh xé gió, ngay sau đó là một bóng người nhanh như chớp lao về phía bên này.Sắc mặt Lâm Dương thay đổi, lập tức hiểu ra chuyện gì, vội vàng muốn đóng cửa.Nhưng Nam Nhược Vũ lại đột nhiên phát lực, theo đó cơ thể nhỏ nhắn của cô ta lập tức chui vào bên trong phòng. Không xong rồi.Lâm Dương không dám chần chờ, lập tức mở cửa muốn đi ra ngoài.Nhưng ngay khi anh vừa mới mở cửa, bóng dáng kia đã đứng ở trước mặt anh.Đó là một người đàn ông có gương mặt tái nhợt, hai mắt trũng sâu, người đàn ông này có dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, mặc một chiếc trường bào màu trắng, phong cách cổ, bên hông đeo ngọc bội, hơi thở lạnh lẽo, dáng vẻ người lạ chớ gần, vừa nhìn qua đã biết không phải hạng người tốt lành gì.Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương ở trước mặt, lại liếc qua Nam Nhược Vũ ở phía sau lưng Lâm Dương đã sớm ngồi ở trên giường, sau đó anh ta hừ lạnh một tiếng, trong mắt đằng đăng sát khí.“Sư muội, em trốn ở đây, thì ra là để gặp gỡ người tình hả?” Người tình? Sắc mặt Lâm Dương âm trầm.Anh đã nhận ra, sở dí Nam Nhược Vũ quấn lấy chính mình là vì muốn coi anh như vũ khí để sử dụng.Gô ta đã sớm biết người đàn ông kia sẽ đến tìm mình, cho nên Nam Nhược Vũ tìm đến Lâm Dương, chính là muốn lợi dụng Lâm Dương để giải quyết phiền phức này cho cô ta. Xem ra lúc trước Nam Nhược Vũ lấy lòng anh, chính là vì trải đường cho chuyện này.Cho dù Lâm Dương đã rất cẩn thận, nhưng nói cho cùng vẫn làm đá trải đường cho Nam Nhược Vũ.“Tôi không biết sư muội của anh, tôi với cô ta là trong sạch” Lâm Dương trầm giọng nói.“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin những lời này hả?”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Chương 2935
Không phải là ai khác mà chính là Nam Nhược Vũ.
*Ồ, bác sĩ Lâm, tai anh thính thật đó!” Nam Nhược Vũ không chút nào cảm thấy xấu hổ, thoải mái cười nói.
“Gô có việc gì à?”
“Đương nhiên là đến tìm anh để khám bệnh rồi!”
“Tôi đã nói, cô không bị bệnh”
“Nhưng chính bản thân tôi vẫn luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên, hay là, bác sĩ Lâm giúp tôi khám lại nhé?” Nam Nhược Vũ chớp mắt, trong giọng nói mang đầy ý tứ trêu chọc.
“Cô Nhược Vũ, hôm nay tôi không rảnh khám, cô cũng thấy rồi đó, ở trong ván cờ Huyết Ma kia, tôi bị thương nặng, vẫn nên để hôm khác thì hơn”
Lâm Dương thản nhiên nói, trực tiếp muốn đóng cửa.
“Bác sĩ Lâm, khoan đã”
Nam Nhược Vũ vội vàng dùng tay mình để chặn lại cửa. “Cô còn muốn gì nữa?” Lâm Dương có phần cảnh giác. Nam Nhược Vũ này muốn làm gì? Vì sao cô ta vẫn luôn quấn lấy anh không buông?
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. “Sư muội, thì ra muội trốn ở chỗ này, hại sư huynh khó lòng †ìm được”
Giọng nói này vừa vang lên.
Xoạt một tiếng, một âm thanh xé gió, ngay sau đó là một bóng người nhanh như chớp lao về phía bên này.
Sắc mặt Lâm Dương thay đổi, lập tức hiểu ra chuyện gì, vội vàng muốn đóng cửa.
Nhưng Nam Nhược Vũ lại đột nhiên phát lực, theo đó cơ thể nhỏ nhắn của cô ta lập tức chui vào bên trong phòng. Không xong rồi.
Lâm Dương không dám chần chờ, lập tức mở cửa muốn đi ra ngoài.
Nhưng ngay khi anh vừa mới mở cửa, bóng dáng kia đã đứng ở trước mặt anh.
Đó là một người đàn ông có gương mặt tái nhợt, hai mắt trũng sâu, người đàn ông này có dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, mặc một chiếc trường bào màu trắng, phong cách cổ, bên hông đeo ngọc bội, hơi thở lạnh lẽo, dáng vẻ người lạ chớ gần, vừa nhìn qua đã biết không phải hạng người tốt lành gì.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương ở trước mặt, lại liếc qua Nam Nhược Vũ ở phía sau lưng Lâm Dương đã sớm ngồi ở trên giường, sau đó anh ta hừ lạnh một tiếng, trong mắt đằng đăng sát khí.
“Sư muội, em trốn ở đây, thì ra là để gặp gỡ người tình hả?” Người tình? Sắc mặt Lâm Dương âm trầm.
Anh đã nhận ra, sở dí Nam Nhược Vũ quấn lấy chính mình là vì muốn coi anh như vũ khí để sử dụng.
Gô ta đã sớm biết người đàn ông kia sẽ đến tìm mình, cho nên Nam Nhược Vũ tìm đến Lâm Dương, chính là muốn lợi dụng Lâm Dương để giải quyết phiền phức này cho cô ta. Xem ra lúc trước Nam Nhược Vũ lấy lòng anh, chính là vì trải đường cho chuyện này.
Cho dù Lâm Dương đã rất cẩn thận, nhưng nói cho cùng vẫn làm đá trải đường cho Nam Nhược Vũ.
“Tôi không biết sư muội của anh, tôi với cô ta là trong sạch” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin những lời này hả?”
Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 2935Không phải là ai khác mà chính là Nam Nhược Vũ.*Ồ, bác sĩ Lâm, tai anh thính thật đó!” Nam Nhược Vũ không chút nào cảm thấy xấu hổ, thoải mái cười nói.“Gô có việc gì à?”“Đương nhiên là đến tìm anh để khám bệnh rồi!”“Tôi đã nói, cô không bị bệnh”“Nhưng chính bản thân tôi vẫn luôn cảm thấy cả người không được tự nhiên, hay là, bác sĩ Lâm giúp tôi khám lại nhé?” Nam Nhược Vũ chớp mắt, trong giọng nói mang đầy ý tứ trêu chọc.“Cô Nhược Vũ, hôm nay tôi không rảnh khám, cô cũng thấy rồi đó, ở trong ván cờ Huyết Ma kia, tôi bị thương nặng, vẫn nên để hôm khác thì hơn”Lâm Dương thản nhiên nói, trực tiếp muốn đóng cửa.“Bác sĩ Lâm, khoan đã”Nam Nhược Vũ vội vàng dùng tay mình để chặn lại cửa. “Cô còn muốn gì nữa?” Lâm Dương có phần cảnh giác. Nam Nhược Vũ này muốn làm gì? Vì sao cô ta vẫn luôn quấn lấy anh không buông?Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. “Sư muội, thì ra muội trốn ở chỗ này, hại sư huynh khó lòng †ìm được”Giọng nói này vừa vang lên.Xoạt một tiếng, một âm thanh xé gió, ngay sau đó là một bóng người nhanh như chớp lao về phía bên này.Sắc mặt Lâm Dương thay đổi, lập tức hiểu ra chuyện gì, vội vàng muốn đóng cửa.Nhưng Nam Nhược Vũ lại đột nhiên phát lực, theo đó cơ thể nhỏ nhắn của cô ta lập tức chui vào bên trong phòng. Không xong rồi.Lâm Dương không dám chần chờ, lập tức mở cửa muốn đi ra ngoài.Nhưng ngay khi anh vừa mới mở cửa, bóng dáng kia đã đứng ở trước mặt anh.Đó là một người đàn ông có gương mặt tái nhợt, hai mắt trũng sâu, người đàn ông này có dáng vẻ vô cùng lạnh lùng, mặc một chiếc trường bào màu trắng, phong cách cổ, bên hông đeo ngọc bội, hơi thở lạnh lẽo, dáng vẻ người lạ chớ gần, vừa nhìn qua đã biết không phải hạng người tốt lành gì.Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Dương ở trước mặt, lại liếc qua Nam Nhược Vũ ở phía sau lưng Lâm Dương đã sớm ngồi ở trên giường, sau đó anh ta hừ lạnh một tiếng, trong mắt đằng đăng sát khí.“Sư muội, em trốn ở đây, thì ra là để gặp gỡ người tình hả?” Người tình? Sắc mặt Lâm Dương âm trầm.Anh đã nhận ra, sở dí Nam Nhược Vũ quấn lấy chính mình là vì muốn coi anh như vũ khí để sử dụng.Gô ta đã sớm biết người đàn ông kia sẽ đến tìm mình, cho nên Nam Nhược Vũ tìm đến Lâm Dương, chính là muốn lợi dụng Lâm Dương để giải quyết phiền phức này cho cô ta. Xem ra lúc trước Nam Nhược Vũ lấy lòng anh, chính là vì trải đường cho chuyện này.Cho dù Lâm Dương đã rất cẩn thận, nhưng nói cho cùng vẫn làm đá trải đường cho Nam Nhược Vũ.“Tôi không biết sư muội của anh, tôi với cô ta là trong sạch” Lâm Dương trầm giọng nói.“Cậu cảm thấy tôi sẽ tin những lời này hả?”Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ đọc truyện trên