“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3033
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3033Người lái xe phía trước cảm thấy tình hình không thích hợp, quay đầu hỏi một câu.Nhưng mấy người vẫn chưa phản ứng lại gã.Tô Nhan sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng la lên: “Mẹ, mẹ đừng kích động… con… con gọi được chưa?”“Vậy con nhanh lên đi!” Hứa Ngọc Thanh vội đáp.Tô Nhan cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể lôi điện thoại ra.Gô do dự một lúc lâu, mới hạ quyết tâm nhấn một dãy số. Nhưng số điện thoại vừa nhấn xong.Rừ rừ…Di động của Lâm Dương cũng rung lên.Vẻ mặt của anh không có cảm xúc, lấy điện thoại ra rồi nhấn vào nút nhận máy.“Chủ tịch Lâm, xin lỗi đã làm phiền, vô cùng xin lỗi anh” Gõ vội vàng chào hỏi một cách cẩn thận.Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của Lâm Dương vang lên ở bên cạnh và từ trong điện thoại.“Không có gì phiền phức, dù sao thì tôi cũng đang ở trên xe”Trong phút chốc, trong xe yên tĩnh, không một tiếng động. Người trong xe ngoại trừ cảnh sát kia ra, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lâm Dương.Bọn họ đều ngây người.Tô Nhan nghẹn họng nhìn trân trối.Hứa Ngọc Thanh và Ly Giang thì lại há miệng, mất nửa ngày vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.“Sao điện thoại của chủ tịch Lâm lại ở trong tay anh?”Sắc mặt của Tô Nhan nặng nề, lạnh lùng chất vấn.“Tô Nhan, đã là lúc nào rồi, mà em vẫn không tin anh là chủ tịch Lâm sao?”Anh nhíu mày đáp.“Được rồi Lâm Dương, anh đừng nói nữa! Chủ tịch Lâm và anh vốn đĩ là hai gương mặt và là hai người khác nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Thất tình nên điên rồi sao?Muốn nói ra mấy lòi hài hước đến vậy sao?Cô bùng phát cơn giận đã tích lũy từ lâu.Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm trạng để nói đùa nữa vậy.“Ai Vân, sao em lại không tin anh?”Than Lâm nhíu chặt mày, nhìn người đang lái xe.Anh dứt khoát không giả bộ nữa, đang định duỗi tay rút kim châm cứu ra, chuẩn bị tiết lộ điện mạo vốn có của mình cho cô xem.Có lẽ sẽ mang tới đả kich rất lớn cho bọn họ và có thể sẽ khiến cho bọn họ không có cách nào chấp nhận được. Đến lúc này rồi, anh cũng không muốn giấu diếm nữa. Nhưng đúng lúc này, xe lại đột nhiên dừng lại, sau đó cửa xe bị mở ra, có mấy người cưỡng chế tứm đám người Lâm Dương xuống xe.“Các người làm gì thế?”“Thả chúng tôi ra!
Chương 3033
Người lái xe phía trước cảm thấy tình hình không thích hợp, quay đầu hỏi một câu.
Nhưng mấy người vẫn chưa phản ứng lại gã.
Tô Nhan sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng la lên: “Mẹ, mẹ đừng kích động… con… con gọi được chưa?”
“Vậy con nhanh lên đi!” Hứa Ngọc Thanh vội đáp.
Tô Nhan cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể lôi điện thoại ra.
Gô do dự một lúc lâu, mới hạ quyết tâm nhấn một dãy số. Nhưng số điện thoại vừa nhấn xong.
Rừ rừ…
Di động của Lâm Dương cũng rung lên.
Vẻ mặt của anh không có cảm xúc, lấy điện thoại ra rồi nhấn vào nút nhận máy.
“Chủ tịch Lâm, xin lỗi đã làm phiền, vô cùng xin lỗi anh” Gõ vội vàng chào hỏi một cách cẩn thận.
Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của Lâm Dương vang lên ở bên cạnh và từ trong điện thoại.
“Không có gì phiền phức, dù sao thì tôi cũng đang ở trên xe”
Trong phút chốc, trong xe yên tĩnh, không một tiếng động. Người trong xe ngoại trừ cảnh sát kia ra, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lâm Dương.
Bọn họ đều ngây người.
Tô Nhan nghẹn họng nhìn trân trối.
Hứa Ngọc Thanh và Ly Giang thì lại há miệng, mất nửa ngày vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
“Sao điện thoại của chủ tịch Lâm lại ở trong tay anh?”
Sắc mặt của Tô Nhan nặng nề, lạnh lùng chất vấn.
“Tô Nhan, đã là lúc nào rồi, mà em vẫn không tin anh là chủ tịch Lâm sao?”
Anh nhíu mày đáp.
“Được rồi Lâm Dương, anh đừng nói nữa! Chủ tịch Lâm và anh vốn đĩ là hai gương mặt và là hai người khác nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Thất tình nên điên rồi sao?
Muốn nói ra mấy lòi hài hước đến vậy sao?
Cô bùng phát cơn giận đã tích lũy từ lâu.
Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm trạng để nói đùa nữa vậy.
“Ai Vân, sao em lại không tin anh?”
Than Lâm nhíu chặt mày, nhìn người đang lái xe.
Anh dứt khoát không giả bộ nữa, đang định duỗi tay rút kim châm cứu ra, chuẩn bị tiết lộ điện mạo vốn có của mình cho cô xem.
Có lẽ sẽ mang tới đả kich rất lớn cho bọn họ và có thể sẽ khiến cho bọn họ không có cách nào chấp nhận được. Đến lúc này rồi, anh cũng không muốn giấu diếm nữa. Nhưng đúng lúc này, xe lại đột nhiên dừng lại, sau đó cửa xe bị mở ra, có mấy người cưỡng chế tứm đám người Lâm Dương xuống xe.
“Các người làm gì thế?”
“Thả chúng tôi ra!
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3033Người lái xe phía trước cảm thấy tình hình không thích hợp, quay đầu hỏi một câu.Nhưng mấy người vẫn chưa phản ứng lại gã.Tô Nhan sợ đến mức hồn vía lên mây, vội vàng la lên: “Mẹ, mẹ đừng kích động… con… con gọi được chưa?”“Vậy con nhanh lên đi!” Hứa Ngọc Thanh vội đáp.Tô Nhan cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể lôi điện thoại ra.Gô do dự một lúc lâu, mới hạ quyết tâm nhấn một dãy số. Nhưng số điện thoại vừa nhấn xong.Rừ rừ…Di động của Lâm Dương cũng rung lên.Vẻ mặt của anh không có cảm xúc, lấy điện thoại ra rồi nhấn vào nút nhận máy.“Chủ tịch Lâm, xin lỗi đã làm phiền, vô cùng xin lỗi anh” Gõ vội vàng chào hỏi một cách cẩn thận.Nhưng giây tiếp theo, giọng nói của Lâm Dương vang lên ở bên cạnh và từ trong điện thoại.“Không có gì phiền phức, dù sao thì tôi cũng đang ở trên xe”Trong phút chốc, trong xe yên tĩnh, không một tiếng động. Người trong xe ngoại trừ cảnh sát kia ra, thì ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người Lâm Dương.Bọn họ đều ngây người.Tô Nhan nghẹn họng nhìn trân trối.Hứa Ngọc Thanh và Ly Giang thì lại há miệng, mất nửa ngày vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.“Sao điện thoại của chủ tịch Lâm lại ở trong tay anh?”Sắc mặt của Tô Nhan nặng nề, lạnh lùng chất vấn.“Tô Nhan, đã là lúc nào rồi, mà em vẫn không tin anh là chủ tịch Lâm sao?”Anh nhíu mày đáp.“Được rồi Lâm Dương, anh đừng nói nữa! Chủ tịch Lâm và anh vốn đĩ là hai gương mặt và là hai người khác nhau, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh vậy? Thất tình nên điên rồi sao?Muốn nói ra mấy lòi hài hước đến vậy sao?Cô bùng phát cơn giận đã tích lũy từ lâu.Đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm trạng để nói đùa nữa vậy.“Ai Vân, sao em lại không tin anh?”Than Lâm nhíu chặt mày, nhìn người đang lái xe.Anh dứt khoát không giả bộ nữa, đang định duỗi tay rút kim châm cứu ra, chuẩn bị tiết lộ điện mạo vốn có của mình cho cô xem.Có lẽ sẽ mang tới đả kich rất lớn cho bọn họ và có thể sẽ khiến cho bọn họ không có cách nào chấp nhận được. Đến lúc này rồi, anh cũng không muốn giấu diếm nữa. Nhưng đúng lúc này, xe lại đột nhiên dừng lại, sau đó cửa xe bị mở ra, có mấy người cưỡng chế tứm đám người Lâm Dương xuống xe.“Các người làm gì thế?”“Thả chúng tôi ra!