“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3075
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… CHương 3075“Em cảm thấy tôi sẽ hại em sao?”“Tôi không có ý này, không có… Được rồi, bây giờ tôi đi vào” Tô Nhan cất điện thoại di động, trong lúc do dự, vẫn đi vào trong nhà xưởng…Vào trong nhà xưởng, trái tìm Tô Nhan đập nhanh.Toàn bộ nơi này có vẻ cực kỳ khác thường.Bốn phía yên tĩnh đáng sợ.Thêm vào bầu tròi ban đêm.Chẳng biết vì sao, trong lòng Tô Nhan vẫn luôn bất an.Cô chân chừ, cuối cùng không dám đi tới nữa.Nhưng vào lúc này… “Tô Nhan! Tô Nhan…”Một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên trong nhà xưởng.Tô Nhan ngẩn ra, vội nhìn về phía nguồn âm thanh, cô nhìn thấy bên cửa sổ của nhà xưởng, xuất hiện một bóng người. Hình như là chủ tịch Lâm!Tuy rằng ánh sáng tối tăm, nhìn cực kỳ mơ hồ, nhưng phán đoán từ âm thanh và dáng người, đương nhiên là chủ tịch Lâm không sai.“Chủ tịch Lâm!”Tô Nhan vui vẻ, vội đi vào bên trong.Tuy rằng chẳng biết vì sao chủ tịch Lâm chọn nơi đây, nhưng chỉ cần nhìn thấy chủ tịch Lâm, cô lập tức đã không còn bất kỳ cảnh giác gì.Tô Nhan mau chóng cất bước đi vào bên trong.Nhưng mà người vừa mới vào cửa lớn.Ầm ầm ầm…Cánh cửa cũ nát này của nhà xưởng tự động đóng lại. Trong khoảnh khắc, nhà xưởng càng thêm tối tăm, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.Tô Nhan căng thẳng sợ sệt.“Chủ tịch Lâm!” Cô thử la lên.Nhưng bốn phía không ai đáp lại.Ngược lại là một cái đèn lớn đột nhiên bật lên, chiếu sáng †oàn bộ nhà xưởng…Đột nhiên xuất hiện luồng sáng khiến hai mắt của Tô Nhan bị kích thích không mở ra được.Cô vội vã dùng tay che lại.Một hồi lâu sau người mới có thể thích ứng với luồng sáng như vậy.Mà khi cô mở mắt ra một lần nữa, mới khiếp sợ phát hiện, người xuất hiện trước mặt không phải chủ tịch Lâm, mà là… một vài nam nữ ăn mặc thời thượng xăm mình uốn tóc.Giờ khắc này những người đó đang ngồi hai bên nhà xưởng, hoặc hút thuốc hoặc nhai kẹo cao su, cười cợt nhìn Tô Nhan.Còn có người huýt sáo.“Này, người đẹp!”“Thật xinh đẹp nhỉ, chẳng trách chủ tịch Lâm mê mẩn cô ta”
CHương 3075
“Em cảm thấy tôi sẽ hại em sao?”
“Tôi không có ý này, không có… Được rồi, bây giờ tôi đi vào” Tô Nhan cất điện thoại di động, trong lúc do dự, vẫn đi vào trong nhà xưởng…
Vào trong nhà xưởng, trái tìm Tô Nhan đập nhanh.
Toàn bộ nơi này có vẻ cực kỳ khác thường.
Bốn phía yên tĩnh đáng sợ.
Thêm vào bầu tròi ban đêm.
Chẳng biết vì sao, trong lòng Tô Nhan vẫn luôn bất an.
Cô chân chừ, cuối cùng không dám đi tới nữa.
Nhưng vào lúc này… “Tô Nhan! Tô Nhan…”
Một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên trong nhà xưởng.
Tô Nhan ngẩn ra, vội nhìn về phía nguồn âm thanh, cô nhìn thấy bên cửa sổ của nhà xưởng, xuất hiện một bóng người. Hình như là chủ tịch Lâm!
Tuy rằng ánh sáng tối tăm, nhìn cực kỳ mơ hồ, nhưng phán đoán từ âm thanh và dáng người, đương nhiên là chủ tịch Lâm không sai.
“Chủ tịch Lâm!”
Tô Nhan vui vẻ, vội đi vào bên trong.
Tuy rằng chẳng biết vì sao chủ tịch Lâm chọn nơi đây, nhưng chỉ cần nhìn thấy chủ tịch Lâm, cô lập tức đã không còn bất kỳ cảnh giác gì.
Tô Nhan mau chóng cất bước đi vào bên trong.
Nhưng mà người vừa mới vào cửa lớn.
Ầm ầm ầm…
Cánh cửa cũ nát này của nhà xưởng tự động đóng lại. Trong khoảnh khắc, nhà xưởng càng thêm tối tăm, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tô Nhan căng thẳng sợ sệt.
“Chủ tịch Lâm!” Cô thử la lên.
Nhưng bốn phía không ai đáp lại.
Ngược lại là một cái đèn lớn đột nhiên bật lên, chiếu sáng †oàn bộ nhà xưởng…
Đột nhiên xuất hiện luồng sáng khiến hai mắt của Tô Nhan bị kích thích không mở ra được.
Cô vội vã dùng tay che lại.
Một hồi lâu sau người mới có thể thích ứng với luồng sáng như vậy.
Mà khi cô mở mắt ra một lần nữa, mới khiếp sợ phát hiện, người xuất hiện trước mặt không phải chủ tịch Lâm, mà là… một vài nam nữ ăn mặc thời thượng xăm mình uốn tóc.
Giờ khắc này những người đó đang ngồi hai bên nhà xưởng, hoặc hút thuốc hoặc nhai kẹo cao su, cười cợt nhìn Tô Nhan.
Còn có người huýt sáo.
“Này, người đẹp!”
“Thật xinh đẹp nhỉ, chẳng trách chủ tịch Lâm mê mẩn cô ta”
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… CHương 3075“Em cảm thấy tôi sẽ hại em sao?”“Tôi không có ý này, không có… Được rồi, bây giờ tôi đi vào” Tô Nhan cất điện thoại di động, trong lúc do dự, vẫn đi vào trong nhà xưởng…Vào trong nhà xưởng, trái tìm Tô Nhan đập nhanh.Toàn bộ nơi này có vẻ cực kỳ khác thường.Bốn phía yên tĩnh đáng sợ.Thêm vào bầu tròi ban đêm.Chẳng biết vì sao, trong lòng Tô Nhan vẫn luôn bất an.Cô chân chừ, cuối cùng không dám đi tới nữa.Nhưng vào lúc này… “Tô Nhan! Tô Nhan…”Một âm thanh quen thuộc đột nhiên vang lên trong nhà xưởng.Tô Nhan ngẩn ra, vội nhìn về phía nguồn âm thanh, cô nhìn thấy bên cửa sổ của nhà xưởng, xuất hiện một bóng người. Hình như là chủ tịch Lâm!Tuy rằng ánh sáng tối tăm, nhìn cực kỳ mơ hồ, nhưng phán đoán từ âm thanh và dáng người, đương nhiên là chủ tịch Lâm không sai.“Chủ tịch Lâm!”Tô Nhan vui vẻ, vội đi vào bên trong.Tuy rằng chẳng biết vì sao chủ tịch Lâm chọn nơi đây, nhưng chỉ cần nhìn thấy chủ tịch Lâm, cô lập tức đã không còn bất kỳ cảnh giác gì.Tô Nhan mau chóng cất bước đi vào bên trong.Nhưng mà người vừa mới vào cửa lớn.Ầm ầm ầm…Cánh cửa cũ nát này của nhà xưởng tự động đóng lại. Trong khoảnh khắc, nhà xưởng càng thêm tối tăm, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.Tô Nhan căng thẳng sợ sệt.“Chủ tịch Lâm!” Cô thử la lên.Nhưng bốn phía không ai đáp lại.Ngược lại là một cái đèn lớn đột nhiên bật lên, chiếu sáng †oàn bộ nhà xưởng…Đột nhiên xuất hiện luồng sáng khiến hai mắt của Tô Nhan bị kích thích không mở ra được.Cô vội vã dùng tay che lại.Một hồi lâu sau người mới có thể thích ứng với luồng sáng như vậy.Mà khi cô mở mắt ra một lần nữa, mới khiếp sợ phát hiện, người xuất hiện trước mặt không phải chủ tịch Lâm, mà là… một vài nam nữ ăn mặc thời thượng xăm mình uốn tóc.Giờ khắc này những người đó đang ngồi hai bên nhà xưởng, hoặc hút thuốc hoặc nhai kẹo cao su, cười cợt nhìn Tô Nhan.Còn có người huýt sáo.“Này, người đẹp!”“Thật xinh đẹp nhỉ, chẳng trách chủ tịch Lâm mê mẩn cô ta”