“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3316
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3316“Khốn nạn! Hãy xem sự lợi hại của Trường Sinh Thiên Cung chúng ta đây.”Miêu A Mao gầm lên, trực tiếp rút kim bạc bên người ra, lao tới.Vút vù vù.Sự giận dữ khủng khiếp hừng hực trong con người anh ta. Sức mạnh, năng lực và khí lực điên cuồng dâng lên, một lát sau anh ta dường như đã trở thành một chiến thần uy lực, không gì có thể đánh bại.Aaa..Anh ta gầm lên một tiếng và lao về phía Ninh Hinh. Vậy mà khi đến gần…Vùi Cơ thể Ninh Hinh đột nhiên cử động.Những người xung quanh còn chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra.Bùm!!Cơ thể Miêu A Mao đột nhiên như bắn ra một viên đạn, nặng nề ngã xuống bức tượng đá phía sau.Xoảng!!Bức tượng đá trước cửa Điện Anh Hoa vỡ vụn, Miêu A Mao. ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh.“Cái gì?”Tất thảy mọi người đều vô cùng kinh ngạc.Mũi nhọn!Mũi nhọn trần trụi!Ninh Hinh này thật quá đáng sợ?Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng run Sợ.Tam Tôn Trưởng sắc mặt lập tức sa sầm.Ninh Hinh hắng giọng nói: “Tôi đã nói rồi mà.Cá hôi tôm thối, chạy lên làm cái gì để mất mặt?”Trần Nam Sơn đắc ý, khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu khẽ nói: “Tam Tôn Trưởng, đã là thi đấu thì cũng nên xem trọng một chút, đừng cử mấy đệ tử thiếu kinh nghiệm ra, như thế không phải chỉ mất mặt cho Trường Sinh Thiên Cung, mà còn là xem thường Từ Huyền Thiên của tôi, cả tôi và ông đều mất mặt, phải không”Tam Tôn Trưởng nghe xong liền năm chặt tay.Cả điện giận sôi máu.“Khốn kiếp! Trung Minh, lên đi” Trịnh Xuân Viễn giận tím mặt, gào lên.“Vâng, sư phụ”Một người đàn ông gương mặt anh tú vọt lên, nhảy vào khoảng không ở giữa, trực tiếp lao về phía Ninh Hinh, chắp tay: “Xin chỉ giáo”“Sư huynh, cố lên”“Sư huynh. Cho cô ta thấy đi”“Cố lên sư huynh”“Đánh cô ta”Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện la hét, cổ vũ cho Trung Minh.Vậy nhưng Ninh Hinh vẫn lắc đầu tỏ vẻ khinh bỉ: “Lại thêm một tên tôm cá hôi thối nữa”
Chương 3316
“Khốn nạn! Hãy xem sự lợi hại của Trường Sinh Thiên Cung chúng ta đây.”
Miêu A Mao gầm lên, trực tiếp rút kim bạc bên người ra, lao tới.
Vút vù vù.
Sự giận dữ khủng khiếp hừng hực trong con người anh ta. Sức mạnh, năng lực và khí lực điên cuồng dâng lên, một lát sau anh ta dường như đã trở thành một chiến thần uy lực, không gì có thể đánh bại.
Aaa..
Anh ta gầm lên một tiếng và lao về phía Ninh Hinh. Vậy mà khi đến gần…
Vùi Cơ thể Ninh Hinh đột nhiên cử động.
Những người xung quanh còn chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra.
Bùm!!
Cơ thể Miêu A Mao đột nhiên như bắn ra một viên đạn, nặng nề ngã xuống bức tượng đá phía sau.
Xoảng!!
Bức tượng đá trước cửa Điện Anh Hoa vỡ vụn, Miêu A Mao. ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh.
“Cái gì?”
Tất thảy mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Mũi nhọn!
Mũi nhọn trần trụi!
Ninh Hinh này thật quá đáng sợ?
Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng run Sợ.
Tam Tôn Trưởng sắc mặt lập tức sa sầm.
Ninh Hinh hắng giọng nói: “Tôi đã nói rồi mà.
Cá hôi tôm thối, chạy lên làm cái gì để mất mặt?”
Trần Nam Sơn đắc ý, khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu khẽ nói: “Tam Tôn Trưởng, đã là thi đấu thì cũng nên xem trọng một chút, đừng cử mấy đệ tử thiếu kinh nghiệm ra, như thế không phải chỉ mất mặt cho Trường Sinh Thiên Cung, mà còn là xem thường Từ Huyền Thiên của tôi, cả tôi và ông đều mất mặt, phải không”
Tam Tôn Trưởng nghe xong liền năm chặt tay.
Cả điện giận sôi máu.
“Khốn kiếp! Trung Minh, lên đi” Trịnh Xuân Viễn giận tím mặt, gào lên.
“Vâng, sư phụ”
Một người đàn ông gương mặt anh tú vọt lên, nhảy vào khoảng không ở giữa, trực tiếp lao về phía Ninh Hinh, chắp tay: “Xin chỉ giáo”
“Sư huynh, cố lên”
“Sư huynh. Cho cô ta thấy đi”
“Cố lên sư huynh”
“Đánh cô ta”
Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện la hét, cổ vũ cho Trung Minh.
Vậy nhưng Ninh Hinh vẫn lắc đầu tỏ vẻ khinh bỉ: “Lại thêm một tên tôm cá hôi thối nữa”
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3316“Khốn nạn! Hãy xem sự lợi hại của Trường Sinh Thiên Cung chúng ta đây.”Miêu A Mao gầm lên, trực tiếp rút kim bạc bên người ra, lao tới.Vút vù vù.Sự giận dữ khủng khiếp hừng hực trong con người anh ta. Sức mạnh, năng lực và khí lực điên cuồng dâng lên, một lát sau anh ta dường như đã trở thành một chiến thần uy lực, không gì có thể đánh bại.Aaa..Anh ta gầm lên một tiếng và lao về phía Ninh Hinh. Vậy mà khi đến gần…Vùi Cơ thể Ninh Hinh đột nhiên cử động.Những người xung quanh còn chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra.Bùm!!Cơ thể Miêu A Mao đột nhiên như bắn ra một viên đạn, nặng nề ngã xuống bức tượng đá phía sau.Xoảng!!Bức tượng đá trước cửa Điện Anh Hoa vỡ vụn, Miêu A Mao. ngất xỉu, hôn mê bất tỉnh.“Cái gì?”Tất thảy mọi người đều vô cùng kinh ngạc.Mũi nhọn!Mũi nhọn trần trụi!Ninh Hinh này thật quá đáng sợ?Tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng run Sợ.Tam Tôn Trưởng sắc mặt lập tức sa sầm.Ninh Hinh hắng giọng nói: “Tôi đã nói rồi mà.Cá hôi tôm thối, chạy lên làm cái gì để mất mặt?”Trần Nam Sơn đắc ý, khẽ gật đầu, sau đó nghiêng đầu khẽ nói: “Tam Tôn Trưởng, đã là thi đấu thì cũng nên xem trọng một chút, đừng cử mấy đệ tử thiếu kinh nghiệm ra, như thế không phải chỉ mất mặt cho Trường Sinh Thiên Cung, mà còn là xem thường Từ Huyền Thiên của tôi, cả tôi và ông đều mất mặt, phải không”Tam Tôn Trưởng nghe xong liền năm chặt tay.Cả điện giận sôi máu.“Khốn kiếp! Trung Minh, lên đi” Trịnh Xuân Viễn giận tím mặt, gào lên.“Vâng, sư phụ”Một người đàn ông gương mặt anh tú vọt lên, nhảy vào khoảng không ở giữa, trực tiếp lao về phía Ninh Hinh, chắp tay: “Xin chỉ giáo”“Sư huynh, cố lên”“Sư huynh. Cho cô ta thấy đi”“Cố lên sư huynh”“Đánh cô ta”Các đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện la hét, cổ vũ cho Trung Minh.Vậy nhưng Ninh Hinh vẫn lắc đầu tỏ vẻ khinh bỉ: “Lại thêm một tên tôm cá hôi thối nữa”