“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3332
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3332“Cái gì?”“Chẳng lẽ anh ta muốn… cản kiếm bằng tay không?”“Điện rồi à!”Mọi người đều thảng thốt, ai nấy đều rúng động trước hành động này của Lâm Dương. Cả Trương Mạnh Quân cũng thân người.Nhưng Lâm Dương càng làm vậy, anh ta càng tức giận, hét lên: “Đồ ngu! Muốn đỡ chiêu này của tao à? Đừng có khinh thường người khác! Tao sẽ làm mày tan xương nát thịt! Trương Mạnh Quân cầm kiếm bằng hai tay, vận dựng hết lực lượng, dùng hết toàn bộ kình khí trên người mà bổ xuống một cái thật mạnh. Lần này, lực đòn kiếm đã vượt qua bốn ngàn cân!Kiếm chưa chém xuống nhưng tiếng nổ đã vang lên âm ầm. Gó vài đệ tử Thiên Cung đứng hơi gần, có thể cảm nhận được uy áp khổng lồ đến từ thanh kiếm kia.Cuối cùng.“Äm!”Thanh kiếm chém vào lòng bàn tay Lâm Dương, lực kiếm lập tức bị đập ra, hóa thành một cơn gió dữ đội tan vào trong không khí. Nhưng lưỡi kiếm sắc bén ấy lại không cắt †ay Lâm Dương ra, mà lại bị tóm lấy thật vững vàng.Tất cả lực lượng đều đã bị hóa giải.“Cái-?Trương Mạnh Quân há hốc mồm.Lực lượng của mình thế mà lại như một cơn gió thoảng với đối phương sao?“Chỉ vậy thôi thì không giết được tao đâu!”Than Lâm khàn giọng nói, đột nhiên dùng lực bẻ gãy thanh kiểm kia, tiếp đó nắm nửa đoạn kiếm tàn nhân ném về phía ‘Trương Mạnh Quân.Không ổn rồi!Trương Mạnh Quân giật mình biến sắc, lộn một vòng sang bên cạnh.Vào khoảnh khắc anh ta vừa lộn xong.“Rắc rắc!”Đoạn kiếm do Lâm Dương ném ra đã bổ cả mặt đất nơi đây, kiếm khí kinh khủng tan vào trong không khí như một cơn gió.“Vút!”Trương Mạnh Quân bị hất bay lên, các đệ tử Thiên Cung xưng quanh cũng bị ép liên tục lùi về phía sau, người này ngã lên người kia, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng rối loạn. Đến khi Trương Mạnh Quân bò dậy mà người đẫm máu, Lâm Dương đã đứng bên cạnh anh ta, đá một cước. “Uỳnh!”Trương Mạnh Quân lại ngã vật ra đất…“AI” Trương Mạnh Quân không cam lòng, gào lên, không để †âm đến những vết thương trên người mà xách kiếm gấy nhảy lên, định chém vào.
Chương 3332
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ anh ta muốn… cản kiếm bằng tay không?”
“Điện rồi à!”
Mọi người đều thảng thốt, ai nấy đều rúng động trước hành động này của Lâm Dương. Cả Trương Mạnh Quân cũng thân người.
Nhưng Lâm Dương càng làm vậy, anh ta càng tức giận, hét lên: “Đồ ngu! Muốn đỡ chiêu này của tao à? Đừng có khinh thường người khác! Tao sẽ làm mày tan xương nát thịt! Trương Mạnh Quân cầm kiếm bằng hai tay, vận dựng hết lực lượng, dùng hết toàn bộ kình khí trên người mà bổ xuống một cái thật mạnh. Lần này, lực đòn kiếm đã vượt qua bốn ngàn cân!
Kiếm chưa chém xuống nhưng tiếng nổ đã vang lên âm ầm. Gó vài đệ tử Thiên Cung đứng hơi gần, có thể cảm nhận được uy áp khổng lồ đến từ thanh kiếm kia.
Cuối cùng.
“Äm!”
Thanh kiếm chém vào lòng bàn tay Lâm Dương, lực kiếm lập tức bị đập ra, hóa thành một cơn gió dữ đội tan vào trong không khí. Nhưng lưỡi kiếm sắc bén ấy lại không cắt †ay Lâm Dương ra, mà lại bị tóm lấy thật vững vàng.
Tất cả lực lượng đều đã bị hóa giải.
“Cái-?
Trương Mạnh Quân há hốc mồm.
Lực lượng của mình thế mà lại như một cơn gió thoảng với đối phương sao?
“Chỉ vậy thôi thì không giết được tao đâu!”
Than Lâm khàn giọng nói, đột nhiên dùng lực bẻ gãy thanh kiểm kia, tiếp đó nắm nửa đoạn kiếm tàn nhân ném về phía ‘Trương Mạnh Quân.
Không ổn rồi!
Trương Mạnh Quân giật mình biến sắc, lộn một vòng sang bên cạnh.
Vào khoảnh khắc anh ta vừa lộn xong.
“Rắc rắc!”
Đoạn kiếm do Lâm Dương ném ra đã bổ cả mặt đất nơi đây, kiếm khí kinh khủng tan vào trong không khí như một cơn gió.
“Vút!”
Trương Mạnh Quân bị hất bay lên, các đệ tử Thiên Cung xưng quanh cũng bị ép liên tục lùi về phía sau, người này ngã lên người kia, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng rối loạn. Đến khi Trương Mạnh Quân bò dậy mà người đẫm máu, Lâm Dương đã đứng bên cạnh anh ta, đá một cước. “Uỳnh!”
Trương Mạnh Quân lại ngã vật ra đất…
“AI” Trương Mạnh Quân không cam lòng, gào lên, không để †âm đến những vết thương trên người mà xách kiếm gấy nhảy lên, định chém vào.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3332“Cái gì?”“Chẳng lẽ anh ta muốn… cản kiếm bằng tay không?”“Điện rồi à!”Mọi người đều thảng thốt, ai nấy đều rúng động trước hành động này của Lâm Dương. Cả Trương Mạnh Quân cũng thân người.Nhưng Lâm Dương càng làm vậy, anh ta càng tức giận, hét lên: “Đồ ngu! Muốn đỡ chiêu này của tao à? Đừng có khinh thường người khác! Tao sẽ làm mày tan xương nát thịt! Trương Mạnh Quân cầm kiếm bằng hai tay, vận dựng hết lực lượng, dùng hết toàn bộ kình khí trên người mà bổ xuống một cái thật mạnh. Lần này, lực đòn kiếm đã vượt qua bốn ngàn cân!Kiếm chưa chém xuống nhưng tiếng nổ đã vang lên âm ầm. Gó vài đệ tử Thiên Cung đứng hơi gần, có thể cảm nhận được uy áp khổng lồ đến từ thanh kiếm kia.Cuối cùng.“Äm!”Thanh kiếm chém vào lòng bàn tay Lâm Dương, lực kiếm lập tức bị đập ra, hóa thành một cơn gió dữ đội tan vào trong không khí. Nhưng lưỡi kiếm sắc bén ấy lại không cắt †ay Lâm Dương ra, mà lại bị tóm lấy thật vững vàng.Tất cả lực lượng đều đã bị hóa giải.“Cái-?Trương Mạnh Quân há hốc mồm.Lực lượng của mình thế mà lại như một cơn gió thoảng với đối phương sao?“Chỉ vậy thôi thì không giết được tao đâu!”Than Lâm khàn giọng nói, đột nhiên dùng lực bẻ gãy thanh kiểm kia, tiếp đó nắm nửa đoạn kiếm tàn nhân ném về phía ‘Trương Mạnh Quân.Không ổn rồi!Trương Mạnh Quân giật mình biến sắc, lộn một vòng sang bên cạnh.Vào khoảnh khắc anh ta vừa lộn xong.“Rắc rắc!”Đoạn kiếm do Lâm Dương ném ra đã bổ cả mặt đất nơi đây, kiếm khí kinh khủng tan vào trong không khí như một cơn gió.“Vút!”Trương Mạnh Quân bị hất bay lên, các đệ tử Thiên Cung xưng quanh cũng bị ép liên tục lùi về phía sau, người này ngã lên người kia, nhìn đâu cũng thấy cảnh tượng rối loạn. Đến khi Trương Mạnh Quân bò dậy mà người đẫm máu, Lâm Dương đã đứng bên cạnh anh ta, đá một cước. “Uỳnh!”Trương Mạnh Quân lại ngã vật ra đất…“AI” Trương Mạnh Quân không cam lòng, gào lên, không để †âm đến những vết thương trên người mà xách kiếm gấy nhảy lên, định chém vào.