“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…

Chương 3365

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3365Lâm Dương nghỉ ngờ, bắt đầu cảnh giác nhưng vẫn làm theo, lại thấy-Nhị Tôn Trưởng lấy một cây kim châm cứu ra và đâm mười mấy lần lên người mình với thủ pháp hết sức thông thạo.Trong thoáng chốc, Lâm Dương cảm nhận được có một dòng nước ấm truyền đến từ những vị trí được đâm vào, cả người có tinh thần hơn rất nhiều, trạng thái cơ thể cũng ổn định hơn.“Thật là thần kỳ!” Lâm Dương mở mắt ra, không nén được mà cảm khái.Nhị Tôn Trưởng nhanh chóng cất kim châm đi, sắc mặt thì âm trầm, khàn giọng nói: “Cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi!”Nói rồi ông ta dẫn người đi.Lâm Dương càng thêm khó hiểu. Nhị Tôn Trưởng làm thế là có ý gì?Giữa bầu không khí tĩnh lặng, lại có người cao giọng kêu lên: “Đại Tôn Trưởng đến!”Lời vừa dứt thì mọi người lập tức đứng dậy làm lễ.“Kính chào Đại Tôn Trưởng!”Từng giọng nói như những đợt sóng vang khắp bốn phía. Lâm Dương cũng đứng lên, nhìn ra phía cửa Vô Dục Cung, thấy một người đàn ông trung niên thắt bím mang khuyên †ai chậm rãi ra ngoài cửa cung.Mặc dù người đàn ông ấy trông đã khá lớn tuổi nhưng lại rất điển trai, mang một vẻ đẹp thành thục trưởng thành không gì sánh băng.Ông ta đang chắp hai tay ra sau lưng, bình thả nhìn những cường giả của Trường Sinh Thiên Cung, lên tiếng: “Ngồi đi!” “Cảm ơn tôn trưởng!”Tất cả mọi người ngồi xuống.Đại Tôn Trưởng bước lên đài như chuẩn bị diễn thuyết, nhưng ánh nhìn lại lơ đãng đưa về phía Lâm Dương.Lâm Dương và Đại Tôn Trưởng chạm mất vào nhau, nhưng chỉ nhìn nhau một lát rôi Đại Tôn Trưởng đưa mắt về phía những người khác, tiếp đó bắt đầu diễn thuyết.Đương nhiên, đó đều chỉ là mấy lời khách sáo, Lâm Dương không có hứng thú gì.Sau lời điễn thuyết của Đại Tôn Trưởng thì cuộc thi hừng biện y học chính thức bắt đầu.Ban đầu Lâm Dương còn tưởng cuộc thi này sẽ có gì đó kỳ lạ thú vị, ai đè chỉ là một cuộc hùng biện thông thường, nhưng Lâm Dương vẫn nghe rất chăm chú.Chủ đề của cuộc thi hùng biện y học là y học và võ học, tất cả những người có mặt ở đây đều có kiến thức về việc lấy y thuật làm võ công và áp dụng thành thạo, thực lực mạnh mẽ, họ cũng có cách kiến.giải độc đáo về y học và võ học, những câu hỏi và phân tích của họ đều giúp Lâm Dương được mở rộng kiến thức.Một điện chủ đứng lên ba hoa: “Cái gọi là Võ y chính là lấy y thuật chữa trị cho đa thịt xương máu.Tôi từ đó xây dựng nên tảng võ thuật.Một thây thuốc có thể chữa trị thân thể nhưng lại không thể chữa trị về tinh thần, tôi cho. rằng muốn chữa trị vê tỉnh thân còn cần dùng đến võ nữa! Vì vậy y và võ không thể tách rời..€ó người phản bác cũng có người đồng ý kiến, cũng có người đứng dậy phản biện lại.

Chương 3365

Lâm Dương nghỉ ngờ, bắt đầu cảnh giác nhưng vẫn làm theo, lại thấy-Nhị Tôn Trưởng lấy một cây kim châm cứu ra và đâm mười mấy lần lên người mình với thủ pháp hết sức thông thạo.

Trong thoáng chốc, Lâm Dương cảm nhận được có một dòng nước ấm truyền đến từ những vị trí được đâm vào, cả người có tinh thần hơn rất nhiều, trạng thái cơ thể cũng ổn định hơn.

“Thật là thần kỳ!” Lâm Dương mở mắt ra, không nén được mà cảm khái.

Nhị Tôn Trưởng nhanh chóng cất kim châm đi, sắc mặt thì âm trầm, khàn giọng nói: “Cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi!”

Nói rồi ông ta dẫn người đi.

Lâm Dương càng thêm khó hiểu. Nhị Tôn Trưởng làm thế là có ý gì?

Giữa bầu không khí tĩnh lặng, lại có người cao giọng kêu lên: “Đại Tôn Trưởng đến!”

Lời vừa dứt thì mọi người lập tức đứng dậy làm lễ.

“Kính chào Đại Tôn Trưởng!”

Từng giọng nói như những đợt sóng vang khắp bốn phía. Lâm Dương cũng đứng lên, nhìn ra phía cửa Vô Dục Cung, thấy một người đàn ông trung niên thắt bím mang khuyên †ai chậm rãi ra ngoài cửa cung.

Mặc dù người đàn ông ấy trông đã khá lớn tuổi nhưng lại rất điển trai, mang một vẻ đẹp thành thục trưởng thành không gì sánh băng.

Ông ta đang chắp hai tay ra sau lưng, bình thả nhìn những cường giả của Trường Sinh Thiên Cung, lên tiếng: “Ngồi đi!” “Cảm ơn tôn trưởng!”

Tất cả mọi người ngồi xuống.

Đại Tôn Trưởng bước lên đài như chuẩn bị diễn thuyết, nhưng ánh nhìn lại lơ đãng đưa về phía Lâm Dương.

Lâm Dương và Đại Tôn Trưởng chạm mất vào nhau, nhưng chỉ nhìn nhau một lát rôi Đại Tôn Trưởng đưa mắt về phía những người khác, tiếp đó bắt đầu diễn thuyết.

Đương nhiên, đó đều chỉ là mấy lời khách sáo, Lâm Dương không có hứng thú gì.

Sau lời điễn thuyết của Đại Tôn Trưởng thì cuộc thi hừng biện y học chính thức bắt đầu.

Ban đầu Lâm Dương còn tưởng cuộc thi này sẽ có gì đó kỳ lạ thú vị, ai đè chỉ là một cuộc hùng biện thông thường, nhưng Lâm Dương vẫn nghe rất chăm chú.

Chủ đề của cuộc thi hùng biện y học là y học và võ học, tất cả những người có mặt ở đây đều có kiến thức về việc lấy y thuật làm võ công và áp dụng thành thạo, thực lực mạnh mẽ, họ cũng có cách kiến.

giải độc đáo về y học và võ học, những câu hỏi và phân tích của họ đều giúp Lâm Dương được mở rộng kiến thức.

Một điện chủ đứng lên ba hoa: “Cái gọi là Võ y chính là lấy y thuật chữa trị cho đa thịt xương máu.

Tôi từ đó xây dựng nên tảng võ thuật.

Một thây thuốc có thể chữa trị thân thể nhưng lại không thể chữa trị về tinh thần, tôi cho. rằng muốn chữa trị vê tỉnh thân còn cần dùng đến võ nữa! Vì vậy y và võ không thể tách rời..

€ó người phản bác cũng có người đồng ý kiến, cũng có người đứng dậy phản biện lại.

Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3365Lâm Dương nghỉ ngờ, bắt đầu cảnh giác nhưng vẫn làm theo, lại thấy-Nhị Tôn Trưởng lấy một cây kim châm cứu ra và đâm mười mấy lần lên người mình với thủ pháp hết sức thông thạo.Trong thoáng chốc, Lâm Dương cảm nhận được có một dòng nước ấm truyền đến từ những vị trí được đâm vào, cả người có tinh thần hơn rất nhiều, trạng thái cơ thể cũng ổn định hơn.“Thật là thần kỳ!” Lâm Dương mở mắt ra, không nén được mà cảm khái.Nhị Tôn Trưởng nhanh chóng cất kim châm đi, sắc mặt thì âm trầm, khàn giọng nói: “Cậu ở lại đây nghỉ ngơi đi!”Nói rồi ông ta dẫn người đi.Lâm Dương càng thêm khó hiểu. Nhị Tôn Trưởng làm thế là có ý gì?Giữa bầu không khí tĩnh lặng, lại có người cao giọng kêu lên: “Đại Tôn Trưởng đến!”Lời vừa dứt thì mọi người lập tức đứng dậy làm lễ.“Kính chào Đại Tôn Trưởng!”Từng giọng nói như những đợt sóng vang khắp bốn phía. Lâm Dương cũng đứng lên, nhìn ra phía cửa Vô Dục Cung, thấy một người đàn ông trung niên thắt bím mang khuyên †ai chậm rãi ra ngoài cửa cung.Mặc dù người đàn ông ấy trông đã khá lớn tuổi nhưng lại rất điển trai, mang một vẻ đẹp thành thục trưởng thành không gì sánh băng.Ông ta đang chắp hai tay ra sau lưng, bình thả nhìn những cường giả của Trường Sinh Thiên Cung, lên tiếng: “Ngồi đi!” “Cảm ơn tôn trưởng!”Tất cả mọi người ngồi xuống.Đại Tôn Trưởng bước lên đài như chuẩn bị diễn thuyết, nhưng ánh nhìn lại lơ đãng đưa về phía Lâm Dương.Lâm Dương và Đại Tôn Trưởng chạm mất vào nhau, nhưng chỉ nhìn nhau một lát rôi Đại Tôn Trưởng đưa mắt về phía những người khác, tiếp đó bắt đầu diễn thuyết.Đương nhiên, đó đều chỉ là mấy lời khách sáo, Lâm Dương không có hứng thú gì.Sau lời điễn thuyết của Đại Tôn Trưởng thì cuộc thi hừng biện y học chính thức bắt đầu.Ban đầu Lâm Dương còn tưởng cuộc thi này sẽ có gì đó kỳ lạ thú vị, ai đè chỉ là một cuộc hùng biện thông thường, nhưng Lâm Dương vẫn nghe rất chăm chú.Chủ đề của cuộc thi hùng biện y học là y học và võ học, tất cả những người có mặt ở đây đều có kiến thức về việc lấy y thuật làm võ công và áp dụng thành thạo, thực lực mạnh mẽ, họ cũng có cách kiến.giải độc đáo về y học và võ học, những câu hỏi và phân tích của họ đều giúp Lâm Dương được mở rộng kiến thức.Một điện chủ đứng lên ba hoa: “Cái gọi là Võ y chính là lấy y thuật chữa trị cho đa thịt xương máu.Tôi từ đó xây dựng nên tảng võ thuật.Một thây thuốc có thể chữa trị thân thể nhưng lại không thể chữa trị về tinh thần, tôi cho. rằng muốn chữa trị vê tỉnh thân còn cần dùng đến võ nữa! Vì vậy y và võ không thể tách rời..€ó người phản bác cũng có người đồng ý kiến, cũng có người đứng dậy phản biện lại.

Chương 3365