“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3391
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3391Một lượng lớn kim châm cứu ào ạt đâm về phía đám đệ tử kia như mưa trút nước. Trong thoáng chốc, toàn bộ những người kia đều ngã nhào ra đất, điên cuồng giấy giụa, thê thảm gào thét lên.“A! A! A!”“Khó chịu quá! Cứu mạng! Cứu mạng!”“Chết mất thôi!”“Á!”Tiếng kêu rên đau đớn vang lên không ngừng. Người nào người riấy đều điên cuồng gãi người, gãi mạnh đến mức chảy máu đầm đìa, không ai đỡ hơn ai.Trần Hồng Nguyên sợ đến mức tiểu ra quần tại chỗ. Bạch Hạo Tâm thì ngồi sụp trên ghế như đã hồn bay phách lạc. Vệ Hoàng Công lẩm bẩm: “Lẽ nào đây chính là thuật đi kim châm thần kỳ của Trường Sinh Thiên Cung?”Nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác như mình đang nằm mơ, vô cùng không chân thật.Lúc này, Lâm Dương nhặt thanh nhuyễn kiếm bị rơi dưới đất của Chu Bích Như, nói lớn với Vệ Hoàng Công ở bên kia: “Hoàng Công! Những kẻ này tùy anh thích xử thế nào thì xử! Anh muốn ai chết thì sư phụ sẽ giết kẻ đó cho anh!” Thật bá đạo biết bao!Vệ Hoàng Công mấp máy môi, đầu óc còn đang trống rỗng, chưa kịp phản ứng lại. Mà toàn bộ những tần đệ tử kia đều†tông về phía Vệ Hoàng Công, trong mắt mỗi một người đều tràn đầy khát khao được sống và sợ hãi, bàng hoàng.Kẻ đã từng tức giận chửi rủa Vệ Hoàng Công chịu đựng cơn đau nhức cả người mà quỳ phịch xuống đất, hét lên: “Sư huynh! Sư huynh Hoàng Công! Lúc trước sư đệ nói năng bậy bạ, xin anh hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi, tha cho †ôi một mạng!”“Sư huynh Hoàng Công! Xin hãy bỏ qua cho tôi!”“Đừng giết tôi sư huynh Hoàng Công! Đừng giết tôi!”“Tôi lạy anh! Câu xin anh tha thứ cho tôi đi!”“Sư huynh Hoàng-Công! Làm ơn tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi…Đám người kia điên cuồng quỳ lạy, ai cũng đập đầu đến mức chảy cả máu rồi mà cũng không dám dừng lại.Vệ Hoàng Công ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, toàn thân như bị sấm sét đánh trúng, không nhúc nhích nổi.Cả đời anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày được thấy cảnh tượng này…“Hoàng Công! Anh đã suy nghĩ ra muốn giết ai chưa?” Lâm Dương đi qua, ngắt mạch suy nghĩ của Vệ Hoàng Công. “Thầy… thây Lâm…” Vệ Hoàng Công lên tiếng, nhưng vẫn không biết nên nói gì.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3391Một lượng lớn kim châm cứu ào ạt đâm về phía đám đệ tử kia như mưa trút nước. Trong thoáng chốc, toàn bộ những người kia đều ngã nhào ra đất, điên cuồng giấy giụa, thê thảm gào thét lên.“A! A! A!”“Khó chịu quá! Cứu mạng! Cứu mạng!”“Chết mất thôi!”“Á!”Tiếng kêu rên đau đớn vang lên không ngừng. Người nào người riấy đều điên cuồng gãi người, gãi mạnh đến mức chảy máu đầm đìa, không ai đỡ hơn ai.Trần Hồng Nguyên sợ đến mức tiểu ra quần tại chỗ. Bạch Hạo Tâm thì ngồi sụp trên ghế như đã hồn bay phách lạc. Vệ Hoàng Công lẩm bẩm: “Lẽ nào đây chính là thuật đi kim châm thần kỳ của Trường Sinh Thiên Cung?”Nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác như mình đang nằm mơ, vô cùng không chân thật.Lúc này, Lâm Dương nhặt thanh nhuyễn kiếm bị rơi dưới đất của Chu Bích Như, nói lớn với Vệ Hoàng Công ở bên kia: “Hoàng Công! Những kẻ này tùy anh thích xử thế nào thì xử! Anh muốn ai chết thì sư phụ sẽ giết kẻ đó cho anh!” Thật bá đạo biết bao!Vệ Hoàng Công mấp máy môi, đầu óc còn đang trống rỗng, chưa kịp phản ứng lại. Mà toàn bộ những tần đệ tử kia đều†tông về phía Vệ Hoàng Công, trong mắt mỗi một người đều tràn đầy khát khao được sống và sợ hãi, bàng hoàng.Kẻ đã từng tức giận chửi rủa Vệ Hoàng Công chịu đựng cơn đau nhức cả người mà quỳ phịch xuống đất, hét lên: “Sư huynh! Sư huynh Hoàng Công! Lúc trước sư đệ nói năng bậy bạ, xin anh hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi, tha cho †ôi một mạng!”“Sư huynh Hoàng Công! Xin hãy bỏ qua cho tôi!”“Đừng giết tôi sư huynh Hoàng Công! Đừng giết tôi!”“Tôi lạy anh! Câu xin anh tha thứ cho tôi đi!”“Sư huynh Hoàng-Công! Làm ơn tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi…Đám người kia điên cuồng quỳ lạy, ai cũng đập đầu đến mức chảy cả máu rồi mà cũng không dám dừng lại.Vệ Hoàng Công ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, toàn thân như bị sấm sét đánh trúng, không nhúc nhích nổi.Cả đời anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày được thấy cảnh tượng này…“Hoàng Công! Anh đã suy nghĩ ra muốn giết ai chưa?” Lâm Dương đi qua, ngắt mạch suy nghĩ của Vệ Hoàng Công. “Thầy… thây Lâm…” Vệ Hoàng Công lên tiếng, nhưng vẫn không biết nên nói gì.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3391Một lượng lớn kim châm cứu ào ạt đâm về phía đám đệ tử kia như mưa trút nước. Trong thoáng chốc, toàn bộ những người kia đều ngã nhào ra đất, điên cuồng giấy giụa, thê thảm gào thét lên.“A! A! A!”“Khó chịu quá! Cứu mạng! Cứu mạng!”“Chết mất thôi!”“Á!”Tiếng kêu rên đau đớn vang lên không ngừng. Người nào người riấy đều điên cuồng gãi người, gãi mạnh đến mức chảy máu đầm đìa, không ai đỡ hơn ai.Trần Hồng Nguyên sợ đến mức tiểu ra quần tại chỗ. Bạch Hạo Tâm thì ngồi sụp trên ghế như đã hồn bay phách lạc. Vệ Hoàng Công lẩm bẩm: “Lẽ nào đây chính là thuật đi kim châm thần kỳ của Trường Sinh Thiên Cung?”Nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt, tất cả mọi người đều có cảm giác như mình đang nằm mơ, vô cùng không chân thật.Lúc này, Lâm Dương nhặt thanh nhuyễn kiếm bị rơi dưới đất của Chu Bích Như, nói lớn với Vệ Hoàng Công ở bên kia: “Hoàng Công! Những kẻ này tùy anh thích xử thế nào thì xử! Anh muốn ai chết thì sư phụ sẽ giết kẻ đó cho anh!” Thật bá đạo biết bao!Vệ Hoàng Công mấp máy môi, đầu óc còn đang trống rỗng, chưa kịp phản ứng lại. Mà toàn bộ những tần đệ tử kia đều†tông về phía Vệ Hoàng Công, trong mắt mỗi một người đều tràn đầy khát khao được sống và sợ hãi, bàng hoàng.Kẻ đã từng tức giận chửi rủa Vệ Hoàng Công chịu đựng cơn đau nhức cả người mà quỳ phịch xuống đất, hét lên: “Sư huynh! Sư huynh Hoàng Công! Lúc trước sư đệ nói năng bậy bạ, xin anh hãy rộng lượng bỏ qua cho tôi, tha cho †ôi một mạng!”“Sư huynh Hoàng Công! Xin hãy bỏ qua cho tôi!”“Đừng giết tôi sư huynh Hoàng Công! Đừng giết tôi!”“Tôi lạy anh! Câu xin anh tha thứ cho tôi đi!”“Sư huynh Hoàng-Công! Làm ơn tha cho tôi, làm ơn tha cho tôi…Đám người kia điên cuồng quỳ lạy, ai cũng đập đầu đến mức chảy cả máu rồi mà cũng không dám dừng lại.Vệ Hoàng Công ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, toàn thân như bị sấm sét đánh trúng, không nhúc nhích nổi.Cả đời anh ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày được thấy cảnh tượng này…“Hoàng Công! Anh đã suy nghĩ ra muốn giết ai chưa?” Lâm Dương đi qua, ngắt mạch suy nghĩ của Vệ Hoàng Công. “Thầy… thây Lâm…” Vệ Hoàng Công lên tiếng, nhưng vẫn không biết nên nói gì.