“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3397
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3397Những người ở đây đều hãi hùng khiếp vía.“Cái này hình như là…kiếm khí?”“Chẳng lẽ ông Hám Sơn bắt đầu nghiêm túc rồi?”“Đâu cần phải vậy đâu nhỉ? Chỉ là đối phó một kẻ như Lâm Dương thôi mà…”“Có phải hơi làm quá rồi không?”Nhiều người cảm thấy nghỉ ngờ, bắt đầu chất vấn.“Ô?” Lâm Dương cảm nhận được luồng khí ở xung quanh, chân mày khẽ nhúc nhích: “Mấy khí này là kiếm khí hả?” “Đúng vậy!” Chấn Hám Sơn gật đầu, bình tĩnh nói: “Chức vụ của tôi trong Tử Huyền Thiên là chưởng kiếm giả, đã là chưởng kiếm giả thì đương nhiên chiêu pháp mạnh nhất của tôi chính là kiếm pháp rồi. Vừa nấy dùng quyền chẳng qua chỉ để thăm dò thôi, bây giờ mới là thủ đoạn mạnh nhất của tôi!”Nói xong, Chấn Hám Sơn cử động cánh tay.“Ùù!”Một thứ gì đó màu đen chớp lóe lao ra khỏi ống tay áo của ông ta, nhìn kĩ lại, thì ra đó là một thanh kiếm dài màu đen. Thanh kiếm ấy vừa xuất hiện thì tỏa ra một luồng ánh sáng chói lòa, luông khí ở xung quanh đồng loạt hội tụ về thân kiếm như sắt bị nam châm hút lấy.Chỉ chốc lát sau, cả thanh kiếm đều bị một lớp khí bao trùm. Uy thế nặng nề mà thực chất lan truyền ra bốn phía như những cơn sóng.Tất cả mọi người đều rúng động, Lâm Dương cũng không khỏi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Chấn Hám Sơn.Đây chính là kiếm của Chấn Hám Sơn sao?Khí thế đáng sợ thế này, sẽ lợi hại đến bao nhiêu đây? Không hổ là chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên!Chấn Hám Sơn cầm kiếm, thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ đấu với người có thể chất Võ Thần, không biết thanh kiếm của tôi có thể chém được thể chất này của cậu không đây! “Nếu chém không được thì sao?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.“Chém nữa là được, một nhát không được thì hai nhát!” “Xem ra ông Hám Sơn chưa rõ sẽ chưa chịu biết khó mà lui rồi” Lâm Dương lắc đầu.Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Nếu chém không ra thì không phải do kiếm của tôi yếu mà là thể chất Võ Thần quá mạnh! Vì sao tôi phải lui?”“Ô? Thế nếu kiếm của ông gấy thì sao?” Lâm Dương hỏi .vặn lại.“Kiếm gấy?”Chấn Hám Sơn hơi ngẩn người, sau đó cười phá lên: “Cậu bạn này, cậu nói chuyện vui quát Tôi là một chưởng kiếm giả, sao có thể bị người khác làm gấy kiếm được? Người sử dụng kiếm mà để kiếm bị phá hủy thì người cũng mất theo chứ sao.nữa?”Lâm Dương lắc đầu: “Không thể nói như vậy được”“Đừng nói nữa, xem chiêu tiếp theo của tôi đi.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3397Những người ở đây đều hãi hùng khiếp vía.“Cái này hình như là…kiếm khí?”“Chẳng lẽ ông Hám Sơn bắt đầu nghiêm túc rồi?”“Đâu cần phải vậy đâu nhỉ? Chỉ là đối phó một kẻ như Lâm Dương thôi mà…”“Có phải hơi làm quá rồi không?”Nhiều người cảm thấy nghỉ ngờ, bắt đầu chất vấn.“Ô?” Lâm Dương cảm nhận được luồng khí ở xung quanh, chân mày khẽ nhúc nhích: “Mấy khí này là kiếm khí hả?” “Đúng vậy!” Chấn Hám Sơn gật đầu, bình tĩnh nói: “Chức vụ của tôi trong Tử Huyền Thiên là chưởng kiếm giả, đã là chưởng kiếm giả thì đương nhiên chiêu pháp mạnh nhất của tôi chính là kiếm pháp rồi. Vừa nấy dùng quyền chẳng qua chỉ để thăm dò thôi, bây giờ mới là thủ đoạn mạnh nhất của tôi!”Nói xong, Chấn Hám Sơn cử động cánh tay.“Ùù!”Một thứ gì đó màu đen chớp lóe lao ra khỏi ống tay áo của ông ta, nhìn kĩ lại, thì ra đó là một thanh kiếm dài màu đen. Thanh kiếm ấy vừa xuất hiện thì tỏa ra một luồng ánh sáng chói lòa, luông khí ở xung quanh đồng loạt hội tụ về thân kiếm như sắt bị nam châm hút lấy.Chỉ chốc lát sau, cả thanh kiếm đều bị một lớp khí bao trùm. Uy thế nặng nề mà thực chất lan truyền ra bốn phía như những cơn sóng.Tất cả mọi người đều rúng động, Lâm Dương cũng không khỏi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Chấn Hám Sơn.Đây chính là kiếm của Chấn Hám Sơn sao?Khí thế đáng sợ thế này, sẽ lợi hại đến bao nhiêu đây? Không hổ là chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên!Chấn Hám Sơn cầm kiếm, thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ đấu với người có thể chất Võ Thần, không biết thanh kiếm của tôi có thể chém được thể chất này của cậu không đây! “Nếu chém không được thì sao?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.“Chém nữa là được, một nhát không được thì hai nhát!” “Xem ra ông Hám Sơn chưa rõ sẽ chưa chịu biết khó mà lui rồi” Lâm Dương lắc đầu.Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Nếu chém không ra thì không phải do kiếm của tôi yếu mà là thể chất Võ Thần quá mạnh! Vì sao tôi phải lui?”“Ô? Thế nếu kiếm của ông gấy thì sao?” Lâm Dương hỏi .vặn lại.“Kiếm gấy?”Chấn Hám Sơn hơi ngẩn người, sau đó cười phá lên: “Cậu bạn này, cậu nói chuyện vui quát Tôi là một chưởng kiếm giả, sao có thể bị người khác làm gấy kiếm được? Người sử dụng kiếm mà để kiếm bị phá hủy thì người cũng mất theo chứ sao.nữa?”Lâm Dương lắc đầu: “Không thể nói như vậy được”“Đừng nói nữa, xem chiêu tiếp theo của tôi đi.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3397Những người ở đây đều hãi hùng khiếp vía.“Cái này hình như là…kiếm khí?”“Chẳng lẽ ông Hám Sơn bắt đầu nghiêm túc rồi?”“Đâu cần phải vậy đâu nhỉ? Chỉ là đối phó một kẻ như Lâm Dương thôi mà…”“Có phải hơi làm quá rồi không?”Nhiều người cảm thấy nghỉ ngờ, bắt đầu chất vấn.“Ô?” Lâm Dương cảm nhận được luồng khí ở xung quanh, chân mày khẽ nhúc nhích: “Mấy khí này là kiếm khí hả?” “Đúng vậy!” Chấn Hám Sơn gật đầu, bình tĩnh nói: “Chức vụ của tôi trong Tử Huyền Thiên là chưởng kiếm giả, đã là chưởng kiếm giả thì đương nhiên chiêu pháp mạnh nhất của tôi chính là kiếm pháp rồi. Vừa nấy dùng quyền chẳng qua chỉ để thăm dò thôi, bây giờ mới là thủ đoạn mạnh nhất của tôi!”Nói xong, Chấn Hám Sơn cử động cánh tay.“Ùù!”Một thứ gì đó màu đen chớp lóe lao ra khỏi ống tay áo của ông ta, nhìn kĩ lại, thì ra đó là một thanh kiếm dài màu đen. Thanh kiếm ấy vừa xuất hiện thì tỏa ra một luồng ánh sáng chói lòa, luông khí ở xung quanh đồng loạt hội tụ về thân kiếm như sắt bị nam châm hút lấy.Chỉ chốc lát sau, cả thanh kiếm đều bị một lớp khí bao trùm. Uy thế nặng nề mà thực chất lan truyền ra bốn phía như những cơn sóng.Tất cả mọi người đều rúng động, Lâm Dương cũng không khỏi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Chấn Hám Sơn.Đây chính là kiếm của Chấn Hám Sơn sao?Khí thế đáng sợ thế này, sẽ lợi hại đến bao nhiêu đây? Không hổ là chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên!Chấn Hám Sơn cầm kiếm, thản nhiên nói: “Tôi chưa bao giờ đấu với người có thể chất Võ Thần, không biết thanh kiếm của tôi có thể chém được thể chất này của cậu không đây! “Nếu chém không được thì sao?” Lâm Dương lạnh nhạt hỏi.“Chém nữa là được, một nhát không được thì hai nhát!” “Xem ra ông Hám Sơn chưa rõ sẽ chưa chịu biết khó mà lui rồi” Lâm Dương lắc đầu.Chấn Hám Sơn mỉm cười: “Nếu chém không ra thì không phải do kiếm của tôi yếu mà là thể chất Võ Thần quá mạnh! Vì sao tôi phải lui?”“Ô? Thế nếu kiếm của ông gấy thì sao?” Lâm Dương hỏi .vặn lại.“Kiếm gấy?”Chấn Hám Sơn hơi ngẩn người, sau đó cười phá lên: “Cậu bạn này, cậu nói chuyện vui quát Tôi là một chưởng kiếm giả, sao có thể bị người khác làm gấy kiếm được? Người sử dụng kiếm mà để kiếm bị phá hủy thì người cũng mất theo chứ sao.nữa?”Lâm Dương lắc đầu: “Không thể nói như vậy được”“Đừng nói nữa, xem chiêu tiếp theo của tôi đi.