“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3404
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… CHương 3404“Hả?”Vệ Hoàng Công kinh ngạc: “Ông Túy à, ông đừng đùa chứt Cho đù ông kém hơn anh ta nhưng chẳng lẽ thầy dạy y thuật trước đây của ông cũng kém hơn sao?”“Mặc dù ông không thành thạo về y thuật lắm nhưng mắt nhìn người ông vẫn có.Hoàng Công à, ông nói thật với cháu vậy, đừng nói là thây của ông, ông sợ là bất cứ ai mà ông từng gặp cũng không thể sánh bằng người này đâu!”Ông Túy lắc đầu đáp. Vệ Hoàng Công nghẹn họng, nhìn ông Túy như một con cá chết.“Lâm Dương này… có y thuật lợi hại thế ạ?”“Cháu thử nghĩ lại đi, lúc trước thương thế của cháu nghiêm trọng đến mức nào? Thoi thóp, đang trên bờ từ vong, nhưng bây giờ lại có thể lành lặn nằm đây, không đau không ngứa mà nói chuyện với ông! Thế còn chưa đủ thần kỳ hay sao? Cháu cũng biết là trên đường tới đây chỉ có Lâm Dương tiến hành.sơ cứu cho cháu thôi, hơn nữa cậu ta cũng chẳng dùng thuốc thang gì, chỉ đâm mấy lỗ lên người con là ra hiệu quả như này đây! Nếu đã thế này rồi mà còn-chưa lợi hại thì cái gì mới là lợi hại?“Cũng đúng..” Vệ Hoàng Công cụp mắt trầm tư, một lát sau, anh ta đột nhiên nói: “Ông Túy, ông nói xem, nếu cháu đi theo Lâm Dương học tập chút y thuật thì sao ạ?”“Được đấy chứ! Đây là chuyện tốt lắm đó! Nếu cháu được Lâm Dương truyên thụ y thuật, trở thành một Võ y thì còn có tương lai hơn bọn Tử Huyền Thiên tự phụ cuồng vọng này mấy trăm lần, ông nói thật đấy!” Ông Túy cười đáp, nhưng sau đó lại không cười nữa, cụp mắt mà nói: “Nhưng mà…Bây giờ nói mấy chuyện này còn hơi sớm”“Còn hơi sớm? Ông Túy, ý ông là gì ạ?” Vệ Hoàng Công nghỉ hoặc.“Vì không biết sự phụ con có còn sống ra khỏi Tử Huyền Thiên được hay không nữa, thế nên bây giờ nói chuyện truyền y thuật này còn hơi sớm”“Gì cơ?” Vệ Hoàng Gông ngẩn người, vội hỏi: “Ông Túy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bên ông Hám Sơn lật lọng, định xuống tay với Lâm Dương sao?”“Cũng không phải là ông Hám Sơn lật lọng, mà do ông thấy Chu Tước sau khi rời khỏi hồ Chu Tước thi được đỡ dậy chạy thẳng tới Thanh Long Cốc: “Thanh Long Cốc hả?” Con ngươi của Vệ Hoàng Công chợt co rụt lại: “Là đại sư huynh Thanh Long?”“Ông đoán khả năng cao là Chu Tước muốn mời đại sư huynh Thanh Long đi mời chưởng môn xuất quan, đòi lại công bằng cho nó! Chưởng môn xuất quan rồi sẽ có thái độ thế nào với Lâm Dương, không ai biết trước được” Ông Túy khế nói.Sắc mặt Vệ Hoàng Công tái đi, anh ta nghĩ ngợi một lát rồi vội nói: “Ông ơi, cháu xin ông một chuyện được không?” “Sao vậy? Định nhờ ông khuyên sư phụ hời của cháu rời khỏi đây hả?”“Cháu đã nói rồi, dù thế nào đi chăng nữa anh ta cũng đã là sư phụ cháu, sao cháu không lo lăng được chứ?”“Nhưng tính tình của nhóc sư phụ kia có ai khuyên nổi đâu? Lúc trước ông đã đưa cậu ta đến cửa sơn môn rồi đấy thôi, cuối cùng cậu ta lại chạy vào lại! Cậu ta muốn đi thì ai dám nói gì?”“À thì…“Ta nói chứ cứ xem vận may của cậu †a xem sao” Ông Túy lắc đầu.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… CHương 3404“Hả?”Vệ Hoàng Công kinh ngạc: “Ông Túy à, ông đừng đùa chứt Cho đù ông kém hơn anh ta nhưng chẳng lẽ thầy dạy y thuật trước đây của ông cũng kém hơn sao?”“Mặc dù ông không thành thạo về y thuật lắm nhưng mắt nhìn người ông vẫn có.Hoàng Công à, ông nói thật với cháu vậy, đừng nói là thây của ông, ông sợ là bất cứ ai mà ông từng gặp cũng không thể sánh bằng người này đâu!”Ông Túy lắc đầu đáp. Vệ Hoàng Công nghẹn họng, nhìn ông Túy như một con cá chết.“Lâm Dương này… có y thuật lợi hại thế ạ?”“Cháu thử nghĩ lại đi, lúc trước thương thế của cháu nghiêm trọng đến mức nào? Thoi thóp, đang trên bờ từ vong, nhưng bây giờ lại có thể lành lặn nằm đây, không đau không ngứa mà nói chuyện với ông! Thế còn chưa đủ thần kỳ hay sao? Cháu cũng biết là trên đường tới đây chỉ có Lâm Dương tiến hành.sơ cứu cho cháu thôi, hơn nữa cậu ta cũng chẳng dùng thuốc thang gì, chỉ đâm mấy lỗ lên người con là ra hiệu quả như này đây! Nếu đã thế này rồi mà còn-chưa lợi hại thì cái gì mới là lợi hại?“Cũng đúng..” Vệ Hoàng Công cụp mắt trầm tư, một lát sau, anh ta đột nhiên nói: “Ông Túy, ông nói xem, nếu cháu đi theo Lâm Dương học tập chút y thuật thì sao ạ?”“Được đấy chứ! Đây là chuyện tốt lắm đó! Nếu cháu được Lâm Dương truyên thụ y thuật, trở thành một Võ y thì còn có tương lai hơn bọn Tử Huyền Thiên tự phụ cuồng vọng này mấy trăm lần, ông nói thật đấy!” Ông Túy cười đáp, nhưng sau đó lại không cười nữa, cụp mắt mà nói: “Nhưng mà…Bây giờ nói mấy chuyện này còn hơi sớm”“Còn hơi sớm? Ông Túy, ý ông là gì ạ?” Vệ Hoàng Công nghỉ hoặc.“Vì không biết sự phụ con có còn sống ra khỏi Tử Huyền Thiên được hay không nữa, thế nên bây giờ nói chuyện truyền y thuật này còn hơi sớm”“Gì cơ?” Vệ Hoàng Gông ngẩn người, vội hỏi: “Ông Túy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bên ông Hám Sơn lật lọng, định xuống tay với Lâm Dương sao?”“Cũng không phải là ông Hám Sơn lật lọng, mà do ông thấy Chu Tước sau khi rời khỏi hồ Chu Tước thi được đỡ dậy chạy thẳng tới Thanh Long Cốc: “Thanh Long Cốc hả?” Con ngươi của Vệ Hoàng Công chợt co rụt lại: “Là đại sư huynh Thanh Long?”“Ông đoán khả năng cao là Chu Tước muốn mời đại sư huynh Thanh Long đi mời chưởng môn xuất quan, đòi lại công bằng cho nó! Chưởng môn xuất quan rồi sẽ có thái độ thế nào với Lâm Dương, không ai biết trước được” Ông Túy khế nói.Sắc mặt Vệ Hoàng Công tái đi, anh ta nghĩ ngợi một lát rồi vội nói: “Ông ơi, cháu xin ông một chuyện được không?” “Sao vậy? Định nhờ ông khuyên sư phụ hời của cháu rời khỏi đây hả?”“Cháu đã nói rồi, dù thế nào đi chăng nữa anh ta cũng đã là sư phụ cháu, sao cháu không lo lăng được chứ?”“Nhưng tính tình của nhóc sư phụ kia có ai khuyên nổi đâu? Lúc trước ông đã đưa cậu ta đến cửa sơn môn rồi đấy thôi, cuối cùng cậu ta lại chạy vào lại! Cậu ta muốn đi thì ai dám nói gì?”“À thì…“Ta nói chứ cứ xem vận may của cậu †a xem sao” Ông Túy lắc đầu.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… CHương 3404“Hả?”Vệ Hoàng Công kinh ngạc: “Ông Túy à, ông đừng đùa chứt Cho đù ông kém hơn anh ta nhưng chẳng lẽ thầy dạy y thuật trước đây của ông cũng kém hơn sao?”“Mặc dù ông không thành thạo về y thuật lắm nhưng mắt nhìn người ông vẫn có.Hoàng Công à, ông nói thật với cháu vậy, đừng nói là thây của ông, ông sợ là bất cứ ai mà ông từng gặp cũng không thể sánh bằng người này đâu!”Ông Túy lắc đầu đáp. Vệ Hoàng Công nghẹn họng, nhìn ông Túy như một con cá chết.“Lâm Dương này… có y thuật lợi hại thế ạ?”“Cháu thử nghĩ lại đi, lúc trước thương thế của cháu nghiêm trọng đến mức nào? Thoi thóp, đang trên bờ từ vong, nhưng bây giờ lại có thể lành lặn nằm đây, không đau không ngứa mà nói chuyện với ông! Thế còn chưa đủ thần kỳ hay sao? Cháu cũng biết là trên đường tới đây chỉ có Lâm Dương tiến hành.sơ cứu cho cháu thôi, hơn nữa cậu ta cũng chẳng dùng thuốc thang gì, chỉ đâm mấy lỗ lên người con là ra hiệu quả như này đây! Nếu đã thế này rồi mà còn-chưa lợi hại thì cái gì mới là lợi hại?“Cũng đúng..” Vệ Hoàng Công cụp mắt trầm tư, một lát sau, anh ta đột nhiên nói: “Ông Túy, ông nói xem, nếu cháu đi theo Lâm Dương học tập chút y thuật thì sao ạ?”“Được đấy chứ! Đây là chuyện tốt lắm đó! Nếu cháu được Lâm Dương truyên thụ y thuật, trở thành một Võ y thì còn có tương lai hơn bọn Tử Huyền Thiên tự phụ cuồng vọng này mấy trăm lần, ông nói thật đấy!” Ông Túy cười đáp, nhưng sau đó lại không cười nữa, cụp mắt mà nói: “Nhưng mà…Bây giờ nói mấy chuyện này còn hơi sớm”“Còn hơi sớm? Ông Túy, ý ông là gì ạ?” Vệ Hoàng Công nghỉ hoặc.“Vì không biết sự phụ con có còn sống ra khỏi Tử Huyền Thiên được hay không nữa, thế nên bây giờ nói chuyện truyền y thuật này còn hơi sớm”“Gì cơ?” Vệ Hoàng Gông ngẩn người, vội hỏi: “Ông Túy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ bên ông Hám Sơn lật lọng, định xuống tay với Lâm Dương sao?”“Cũng không phải là ông Hám Sơn lật lọng, mà do ông thấy Chu Tước sau khi rời khỏi hồ Chu Tước thi được đỡ dậy chạy thẳng tới Thanh Long Cốc: “Thanh Long Cốc hả?” Con ngươi của Vệ Hoàng Công chợt co rụt lại: “Là đại sư huynh Thanh Long?”“Ông đoán khả năng cao là Chu Tước muốn mời đại sư huynh Thanh Long đi mời chưởng môn xuất quan, đòi lại công bằng cho nó! Chưởng môn xuất quan rồi sẽ có thái độ thế nào với Lâm Dương, không ai biết trước được” Ông Túy khế nói.Sắc mặt Vệ Hoàng Công tái đi, anh ta nghĩ ngợi một lát rồi vội nói: “Ông ơi, cháu xin ông một chuyện được không?” “Sao vậy? Định nhờ ông khuyên sư phụ hời của cháu rời khỏi đây hả?”“Cháu đã nói rồi, dù thế nào đi chăng nữa anh ta cũng đã là sư phụ cháu, sao cháu không lo lăng được chứ?”“Nhưng tính tình của nhóc sư phụ kia có ai khuyên nổi đâu? Lúc trước ông đã đưa cậu ta đến cửa sơn môn rồi đấy thôi, cuối cùng cậu ta lại chạy vào lại! Cậu ta muốn đi thì ai dám nói gì?”“À thì…“Ta nói chứ cứ xem vận may của cậu †a xem sao” Ông Túy lắc đầu.