“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3462
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3462“Đại Tôn Trưởng! Thiên Cung Mộ là cấm địa của Thiên Cung, không có mệnh lệnh của cung chủ, dù là ai cũng không thế tiến vào. Xin thứ cho tôi không thể nghe theo lệnh của tôn trưởng”Một người đàn ống túng ñiên đứng trước cửa mộ lập tức đi lên trước, cung kính nói.“Cung.chủ bế quan, tôi chính là người thay quyền cung chủ, mệnh lệnh của tôi cũng chính là mệnh lệnh của cung chủ. Mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ phạt ông thật nặng” Đại Tôn Trưởng quát lên.Sau khi ông ta nói xong, toàn bộ các tôn trưởng và điện chủ còn lại cũng nhanh chóng tiến lên.Sắc mặt của người canh mộ người nhanh chóng thay đổi, ông ta chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không dám làm trái lại ý muốn của những người kia, chỉ nhìn người phía sau, ra hiệu cho bọn họ.“Mở cửa!”“Mở cửa!”Người phía sau nhanh chóng hô lên, lập tức mở của nộ ra. “Rầm râmTầm:.”Một loạt âm thanh trầm thấp, nặng nề vang lên.‘Theo âm thanh trầm thấp ấy vang lên, tấm cửa đá rộng bảy, †ám mét vừa to, vừa dày lại vừa nặng chậm rãi di chuyển… Lâm Dương nhìn vào bên trong cánh cửa, lập tức thấy được một con đường nhỏ hẹp màu trắng ngọc dẫn sâu vào trong lòng đất, con đường ấy sâu thăm thắm, sâu đến mức không nhìn thấy bất cứ cái gì hết.“Lâm Dương, vào đi thôi! Không gian bên trong không lớn lắm, tôi tin răng chẳng mấy chốc cậu sẽ đi ra, chúng tôi sẽ đứng đây chờ tin tức tốt từ cậu: Đại Tôn Trưởng-cười nhạt nói.Lâm Dương không nói một lời, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Thiên Cung Mộ, sau đó anh lập tức chuyển:động bước thân, đi vào trong đó.Bóng lưng của Lâm Dương nhanh chóng biến mất ỏ lối vào thâm thúy, thân bí của Thiên Cung Mộ.Bên này các tôn trưởng và điện chủ môn thấy vậy, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.“Lân này, người này chắc chắn phải chết” Tam Tôn Trưởng không nhịn được cười ra tiếng.“Có thật không đấy Tam Tôn Trưởng? Người này còn có thể chất Võ Thần cơ mà, muốn tiêu điệt cậu ta chắc chắn không phải chuyện đơn giản.Những cơ quan bên trong kia có thể giết được cậu ta không?” Trịnh Xuân Viên vẫn cảm thấy có chút không tin cho lắm, ông ta cẩn thận từng li từng tí một hỏi.“Ha ha ha ha, thể chất Võ Thần thì có tính là gì cơ chứ. Điện chủ Xuân Viễn, có lẽ ông không hiểu rõ về nguồn gốc Thiên Cung Mộ này của chúng tôi rồi!”Tam Tôn Trưởng cười ha ha nói.“Đương nhiên là biết, đó là lăng mộ do vị cung chủ đầu tiên của Trường Sinh Thiên Cung tạo ra vì người mình †hương yêu.Có người từng nói hết thảy các cơ quan bên trong đó đều do ông ấy tự mình thiết lập” Trịnh Xuân Viễn nói.“Đúng, vậy ông có biết thực lực của vị cung chủ đầu tiên của chúng ta đã đạt đến trình độ nào rôi không?” “Chuyện này… quả thật là tôi không biết Ông ấy đã đạt đến trình độ nào rồi?” Trịnh Xuân Viễn hỏi.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3462“Đại Tôn Trưởng! Thiên Cung Mộ là cấm địa của Thiên Cung, không có mệnh lệnh của cung chủ, dù là ai cũng không thế tiến vào. Xin thứ cho tôi không thể nghe theo lệnh của tôn trưởng”Một người đàn ống túng ñiên đứng trước cửa mộ lập tức đi lên trước, cung kính nói.“Cung.chủ bế quan, tôi chính là người thay quyền cung chủ, mệnh lệnh của tôi cũng chính là mệnh lệnh của cung chủ. Mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ phạt ông thật nặng” Đại Tôn Trưởng quát lên.Sau khi ông ta nói xong, toàn bộ các tôn trưởng và điện chủ còn lại cũng nhanh chóng tiến lên.Sắc mặt của người canh mộ người nhanh chóng thay đổi, ông ta chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không dám làm trái lại ý muốn của những người kia, chỉ nhìn người phía sau, ra hiệu cho bọn họ.“Mở cửa!”“Mở cửa!”Người phía sau nhanh chóng hô lên, lập tức mở của nộ ra. “Rầm râmTầm:.”Một loạt âm thanh trầm thấp, nặng nề vang lên.‘Theo âm thanh trầm thấp ấy vang lên, tấm cửa đá rộng bảy, †ám mét vừa to, vừa dày lại vừa nặng chậm rãi di chuyển… Lâm Dương nhìn vào bên trong cánh cửa, lập tức thấy được một con đường nhỏ hẹp màu trắng ngọc dẫn sâu vào trong lòng đất, con đường ấy sâu thăm thắm, sâu đến mức không nhìn thấy bất cứ cái gì hết.“Lâm Dương, vào đi thôi! Không gian bên trong không lớn lắm, tôi tin răng chẳng mấy chốc cậu sẽ đi ra, chúng tôi sẽ đứng đây chờ tin tức tốt từ cậu: Đại Tôn Trưởng-cười nhạt nói.Lâm Dương không nói một lời, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Thiên Cung Mộ, sau đó anh lập tức chuyển:động bước thân, đi vào trong đó.Bóng lưng của Lâm Dương nhanh chóng biến mất ỏ lối vào thâm thúy, thân bí của Thiên Cung Mộ.Bên này các tôn trưởng và điện chủ môn thấy vậy, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.“Lân này, người này chắc chắn phải chết” Tam Tôn Trưởng không nhịn được cười ra tiếng.“Có thật không đấy Tam Tôn Trưởng? Người này còn có thể chất Võ Thần cơ mà, muốn tiêu điệt cậu ta chắc chắn không phải chuyện đơn giản.Những cơ quan bên trong kia có thể giết được cậu ta không?” Trịnh Xuân Viên vẫn cảm thấy có chút không tin cho lắm, ông ta cẩn thận từng li từng tí một hỏi.“Ha ha ha ha, thể chất Võ Thần thì có tính là gì cơ chứ. Điện chủ Xuân Viễn, có lẽ ông không hiểu rõ về nguồn gốc Thiên Cung Mộ này của chúng tôi rồi!”Tam Tôn Trưởng cười ha ha nói.“Đương nhiên là biết, đó là lăng mộ do vị cung chủ đầu tiên của Trường Sinh Thiên Cung tạo ra vì người mình †hương yêu.Có người từng nói hết thảy các cơ quan bên trong đó đều do ông ấy tự mình thiết lập” Trịnh Xuân Viễn nói.“Đúng, vậy ông có biết thực lực của vị cung chủ đầu tiên của chúng ta đã đạt đến trình độ nào rôi không?” “Chuyện này… quả thật là tôi không biết Ông ấy đã đạt đến trình độ nào rồi?” Trịnh Xuân Viễn hỏi.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3462“Đại Tôn Trưởng! Thiên Cung Mộ là cấm địa của Thiên Cung, không có mệnh lệnh của cung chủ, dù là ai cũng không thế tiến vào. Xin thứ cho tôi không thể nghe theo lệnh của tôn trưởng”Một người đàn ống túng ñiên đứng trước cửa mộ lập tức đi lên trước, cung kính nói.“Cung.chủ bế quan, tôi chính là người thay quyền cung chủ, mệnh lệnh của tôi cũng chính là mệnh lệnh của cung chủ. Mau mở cửa ra, nếu không tôi sẽ phạt ông thật nặng” Đại Tôn Trưởng quát lên.Sau khi ông ta nói xong, toàn bộ các tôn trưởng và điện chủ còn lại cũng nhanh chóng tiến lên.Sắc mặt của người canh mộ người nhanh chóng thay đổi, ông ta chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không dám làm trái lại ý muốn của những người kia, chỉ nhìn người phía sau, ra hiệu cho bọn họ.“Mở cửa!”“Mở cửa!”Người phía sau nhanh chóng hô lên, lập tức mở của nộ ra. “Rầm râmTầm:.”Một loạt âm thanh trầm thấp, nặng nề vang lên.‘Theo âm thanh trầm thấp ấy vang lên, tấm cửa đá rộng bảy, †ám mét vừa to, vừa dày lại vừa nặng chậm rãi di chuyển… Lâm Dương nhìn vào bên trong cánh cửa, lập tức thấy được một con đường nhỏ hẹp màu trắng ngọc dẫn sâu vào trong lòng đất, con đường ấy sâu thăm thắm, sâu đến mức không nhìn thấy bất cứ cái gì hết.“Lâm Dương, vào đi thôi! Không gian bên trong không lớn lắm, tôi tin răng chẳng mấy chốc cậu sẽ đi ra, chúng tôi sẽ đứng đây chờ tin tức tốt từ cậu: Đại Tôn Trưởng-cười nhạt nói.Lâm Dương không nói một lời, nhìn chằm chằm vào cửa lớn của Thiên Cung Mộ, sau đó anh lập tức chuyển:động bước thân, đi vào trong đó.Bóng lưng của Lâm Dương nhanh chóng biến mất ỏ lối vào thâm thúy, thân bí của Thiên Cung Mộ.Bên này các tôn trưởng và điện chủ môn thấy vậy, không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.“Lân này, người này chắc chắn phải chết” Tam Tôn Trưởng không nhịn được cười ra tiếng.“Có thật không đấy Tam Tôn Trưởng? Người này còn có thể chất Võ Thần cơ mà, muốn tiêu điệt cậu ta chắc chắn không phải chuyện đơn giản.Những cơ quan bên trong kia có thể giết được cậu ta không?” Trịnh Xuân Viên vẫn cảm thấy có chút không tin cho lắm, ông ta cẩn thận từng li từng tí một hỏi.“Ha ha ha ha, thể chất Võ Thần thì có tính là gì cơ chứ. Điện chủ Xuân Viễn, có lẽ ông không hiểu rõ về nguồn gốc Thiên Cung Mộ này của chúng tôi rồi!”Tam Tôn Trưởng cười ha ha nói.“Đương nhiên là biết, đó là lăng mộ do vị cung chủ đầu tiên của Trường Sinh Thiên Cung tạo ra vì người mình †hương yêu.Có người từng nói hết thảy các cơ quan bên trong đó đều do ông ấy tự mình thiết lập” Trịnh Xuân Viễn nói.“Đúng, vậy ông có biết thực lực của vị cung chủ đầu tiên của chúng ta đã đạt đến trình độ nào rôi không?” “Chuyện này… quả thật là tôi không biết Ông ấy đã đạt đến trình độ nào rồi?” Trịnh Xuân Viễn hỏi.