“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3473
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3473Đây là hàng chữ do Trần Hướng Thiên để lại sao?“Thôi được rồi, tiền bối vốn là bậc tổ tiên, là th: đi trước, hôm nay tôi lại làm mấy việc mạo phạm đến tiền bối, hơn nữa còn lấy đi không ít đồ tốt của ông. Người chết là lớn nhất, lạy có ba lạy đâu tính là cái gì?”Lâm Dương hít sâu một hơi, sửa lại quần áo trên người một chút, sau đó bước tới trước quan tài một lần nữa, lấy lễ tiết bình thường ra mà bái lạy.Thế nhưng sau khi cái lạy thứ ba kết thúc, có một âm thanh kèn kẹt vang lên. Đột nhiên quan tài của Trần Hướng Thiên lại tự nứt ra, sau đó có một chút bụi màu xanh lục bay ra khỏi quan tài.Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên, anh vội vàng lấy một ít bụi lên ngừi thử, vừa ngửi anh đã lập tức kinh ngạc thốt lên. “Đây là thuốc dẫn sao?”Chuyện gì đang xảy ra thế này?“Tiền bối, chẳng lẽ ông muốn tôi dùng thuốc dẫn này để ăn viên thuốc kia sao?” Lâm Dương nhìn thứ bột vừa rơi ra khỏi quan tài, nhỏ giọng nói.Nhìn quan tài đã bị phá nát trước mắt mình, Lâm Dương cảm thấy có chút hoảng hốt Thể nhưng rất nhanh sau đó, anh hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng của bản thân mình.Sau khi xác nhận bản thân không bị ảo giác, Lâm Dương nhanh chóng lấy thứ bụi xanh lục kia nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt vào.Sau đó, lại lấy ra viên thuốc trong cái hộp kia nhét tiếp vào miệng mình.Nếu là những lúc bình thường Lâm Dương sẽ không để đàng tin tưởng bất cứ người nào, nhưng lân này, anh lại lựa chọn tin tưởng.Nguyên nhân cũng không có gì to tát, bởi vì anh cho rằng người chết không cần thiết phải nói đối.Huống chỉ vừa rồi anh đã vái lạy người đó theo những gì người đó viết.Tuy rằng Lâm Dương không biết nhiều về Trần Hướng Thiên, nhưng cứ nhìn vào cuộc đời ông ta thì biết, đây chắc chắn là một người quang minh lỗi lạc.Thế nên Trần Hướng Thiên hoàn toàn không cân thiết phải làm mấy chuyện như vậy.Bởi vì nếu như ông ta thật sự muốn giết người thì hoàn toàn có thể giết người ta trong cái hành lang đầy rẫy cơ quan kia, mà không cần phải đợi đến tận lúc này.Sau khi Lâm Dương nuốt viên thuốc vào trong bụng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, mang theo chút tâm trạng chờ may mắn tiêu hóa viên thuốc này.Thế nhưng chỉ thấy da đẻ anh chậm rãi đỏ lên, một Tưồng năng lượng từ bên trong viên thuốc kia nhanh chóng phóng thích, cứ thế chạy khắp toàn thân Lâm Dương từ trên xuống. dưới.Đột nhiên Lâm Dương trợn tròn mắt lên, sau đó thở mạnh một hơi, trong miệng anh lập tức phun ra khói trắng.“Đây là thứ gì thế không biết? Năng lượng mạnh mẽ đến mức khó mà tin nổi”Trong lòng cảm thấy Lâm Dương kinh ngạc không thôi. Đúng là thuốc quý.£ó lẽ thứ này là thuốc quý của thời cổ đại.Năng lượng mạnh mẽ như thế, đời này anh chưa thấy bao giờ.Lâm Dương không dám do dự, vội vàng tập.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3473Đây là hàng chữ do Trần Hướng Thiên để lại sao?“Thôi được rồi, tiền bối vốn là bậc tổ tiên, là th: đi trước, hôm nay tôi lại làm mấy việc mạo phạm đến tiền bối, hơn nữa còn lấy đi không ít đồ tốt của ông. Người chết là lớn nhất, lạy có ba lạy đâu tính là cái gì?”Lâm Dương hít sâu một hơi, sửa lại quần áo trên người một chút, sau đó bước tới trước quan tài một lần nữa, lấy lễ tiết bình thường ra mà bái lạy.Thế nhưng sau khi cái lạy thứ ba kết thúc, có một âm thanh kèn kẹt vang lên. Đột nhiên quan tài của Trần Hướng Thiên lại tự nứt ra, sau đó có một chút bụi màu xanh lục bay ra khỏi quan tài.Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên, anh vội vàng lấy một ít bụi lên ngừi thử, vừa ngửi anh đã lập tức kinh ngạc thốt lên. “Đây là thuốc dẫn sao?”Chuyện gì đang xảy ra thế này?“Tiền bối, chẳng lẽ ông muốn tôi dùng thuốc dẫn này để ăn viên thuốc kia sao?” Lâm Dương nhìn thứ bột vừa rơi ra khỏi quan tài, nhỏ giọng nói.Nhìn quan tài đã bị phá nát trước mắt mình, Lâm Dương cảm thấy có chút hoảng hốt Thể nhưng rất nhanh sau đó, anh hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng của bản thân mình.Sau khi xác nhận bản thân không bị ảo giác, Lâm Dương nhanh chóng lấy thứ bụi xanh lục kia nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt vào.Sau đó, lại lấy ra viên thuốc trong cái hộp kia nhét tiếp vào miệng mình.Nếu là những lúc bình thường Lâm Dương sẽ không để đàng tin tưởng bất cứ người nào, nhưng lân này, anh lại lựa chọn tin tưởng.Nguyên nhân cũng không có gì to tát, bởi vì anh cho rằng người chết không cần thiết phải nói đối.Huống chỉ vừa rồi anh đã vái lạy người đó theo những gì người đó viết.Tuy rằng Lâm Dương không biết nhiều về Trần Hướng Thiên, nhưng cứ nhìn vào cuộc đời ông ta thì biết, đây chắc chắn là một người quang minh lỗi lạc.Thế nên Trần Hướng Thiên hoàn toàn không cân thiết phải làm mấy chuyện như vậy.Bởi vì nếu như ông ta thật sự muốn giết người thì hoàn toàn có thể giết người ta trong cái hành lang đầy rẫy cơ quan kia, mà không cần phải đợi đến tận lúc này.Sau khi Lâm Dương nuốt viên thuốc vào trong bụng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, mang theo chút tâm trạng chờ may mắn tiêu hóa viên thuốc này.Thế nhưng chỉ thấy da đẻ anh chậm rãi đỏ lên, một Tưồng năng lượng từ bên trong viên thuốc kia nhanh chóng phóng thích, cứ thế chạy khắp toàn thân Lâm Dương từ trên xuống. dưới.Đột nhiên Lâm Dương trợn tròn mắt lên, sau đó thở mạnh một hơi, trong miệng anh lập tức phun ra khói trắng.“Đây là thứ gì thế không biết? Năng lượng mạnh mẽ đến mức khó mà tin nổi”Trong lòng cảm thấy Lâm Dương kinh ngạc không thôi. Đúng là thuốc quý.£ó lẽ thứ này là thuốc quý của thời cổ đại.Năng lượng mạnh mẽ như thế, đời này anh chưa thấy bao giờ.Lâm Dương không dám do dự, vội vàng tập.
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3473Đây là hàng chữ do Trần Hướng Thiên để lại sao?“Thôi được rồi, tiền bối vốn là bậc tổ tiên, là th: đi trước, hôm nay tôi lại làm mấy việc mạo phạm đến tiền bối, hơn nữa còn lấy đi không ít đồ tốt của ông. Người chết là lớn nhất, lạy có ba lạy đâu tính là cái gì?”Lâm Dương hít sâu một hơi, sửa lại quần áo trên người một chút, sau đó bước tới trước quan tài một lần nữa, lấy lễ tiết bình thường ra mà bái lạy.Thế nhưng sau khi cái lạy thứ ba kết thúc, có một âm thanh kèn kẹt vang lên. Đột nhiên quan tài của Trần Hướng Thiên lại tự nứt ra, sau đó có một chút bụi màu xanh lục bay ra khỏi quan tài.Lâm Dương vô cùng ngạc nhiên, anh vội vàng lấy một ít bụi lên ngừi thử, vừa ngửi anh đã lập tức kinh ngạc thốt lên. “Đây là thuốc dẫn sao?”Chuyện gì đang xảy ra thế này?“Tiền bối, chẳng lẽ ông muốn tôi dùng thuốc dẫn này để ăn viên thuốc kia sao?” Lâm Dương nhìn thứ bột vừa rơi ra khỏi quan tài, nhỏ giọng nói.Nhìn quan tài đã bị phá nát trước mắt mình, Lâm Dương cảm thấy có chút hoảng hốt Thể nhưng rất nhanh sau đó, anh hít vào một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng của bản thân mình.Sau khi xác nhận bản thân không bị ảo giác, Lâm Dương nhanh chóng lấy thứ bụi xanh lục kia nhét vào trong miệng, cố gắng nuốt vào.Sau đó, lại lấy ra viên thuốc trong cái hộp kia nhét tiếp vào miệng mình.Nếu là những lúc bình thường Lâm Dương sẽ không để đàng tin tưởng bất cứ người nào, nhưng lân này, anh lại lựa chọn tin tưởng.Nguyên nhân cũng không có gì to tát, bởi vì anh cho rằng người chết không cần thiết phải nói đối.Huống chỉ vừa rồi anh đã vái lạy người đó theo những gì người đó viết.Tuy rằng Lâm Dương không biết nhiều về Trần Hướng Thiên, nhưng cứ nhìn vào cuộc đời ông ta thì biết, đây chắc chắn là một người quang minh lỗi lạc.Thế nên Trần Hướng Thiên hoàn toàn không cân thiết phải làm mấy chuyện như vậy.Bởi vì nếu như ông ta thật sự muốn giết người thì hoàn toàn có thể giết người ta trong cái hành lang đầy rẫy cơ quan kia, mà không cần phải đợi đến tận lúc này.Sau khi Lâm Dương nuốt viên thuốc vào trong bụng, lập tức khoanh chân ngồi xuống, mang theo chút tâm trạng chờ may mắn tiêu hóa viên thuốc này.Thế nhưng chỉ thấy da đẻ anh chậm rãi đỏ lên, một Tưồng năng lượng từ bên trong viên thuốc kia nhanh chóng phóng thích, cứ thế chạy khắp toàn thân Lâm Dương từ trên xuống. dưới.Đột nhiên Lâm Dương trợn tròn mắt lên, sau đó thở mạnh một hơi, trong miệng anh lập tức phun ra khói trắng.“Đây là thứ gì thế không biết? Năng lượng mạnh mẽ đến mức khó mà tin nổi”Trong lòng cảm thấy Lâm Dương kinh ngạc không thôi. Đúng là thuốc quý.£ó lẽ thứ này là thuốc quý của thời cổ đại.Năng lượng mạnh mẽ như thế, đời này anh chưa thấy bao giờ.Lâm Dương không dám do dự, vội vàng tập.