“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa…
Chương 3502
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3502Tam Tôn Trưởng cười dài, nói Cung chủ Mạc Tâm thở dài một hơi, sau đó nói với Thiên Diệp: “Tôi luôn tôn trọng ý kiến của đệ tử, nếu như Lâm Dương muốn rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung thì tôi cũng không ép.”Bà ấy vừa dứt lời thì tất cả những người đang ở đây lập tức xôn xao, nhưng ngay sau đó mọi người cũng hiểu được lý do bà ấy quyết định như vậy.“Cung chủ định vứt bỏ Lâm Dương sao?”“Chứ không thì sao nữa? Cung chủ đã chọn Trác Toàn Khôn, đồng nghĩa với việc Lâm Dương sẽ không thể trở thành đồ đệ ruột của cung chủ nữa rồi, như thế chắc chắn trong lòng Lâm Dương sẽ không phục, giờ lại có phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên muốn anh ta, anh ta €ó thể không đi à”“Ở lại Thiên Cung, anh ta chỉ có thể tự rước nhục thôi! Lâm Dương mà so được với sư huynh Toàn Khôn sao?”“Thật ra cung chủ cũng vì nghĩ cho Lâm Dương thôi”“Lâm Dương đi sớm cũng tốt, tránh khỏi xấu hổ, mất mặt!” Mọi người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía Lâm Dương.Nghe được những lời trên, người của Tử Huyền Thiên cũng vui mừng khôn xiết. Thiên Diệp lập tức bước đến chỗ Lâm Dương và hỏi: ‘Lâm Dương, cậu có bằng lòng đi cùng chúng tôi về Tử Huyền Thiên không?”“Tử Huyền Thiên?”Lâm Dương cau mày, anh cũng biết rõ †ình cảnh hiện tại của bản thân.“Nếu như cậu gật đầu, Tử Huyền Thiên chúng tôi nhất định sẽ dốc tất cả tài nguyên để bồi dưỡng cho cậu!” Thiên Diệp nói nhanh.Lâm Dương không trả lời.“Ha, một tên rác rưởi vô dụng thế mà người của Tử Huyền Thiên lại xem như một báu vật sao? Thật là buồn cười mà” Trác Toàn Khôn ở bên này nhịn không được mà giễu cợt. Bây giờ anh ta đã là người thắng, đối với một người thất bại như Lâm Dương đương nhiên là tỏ thái độ rất khinh thường.“Một tên rác rưởi vô dụng? Thằng nhóc ranh, cậu mà cũng xứng so sánh mình với Lâm Dương sao? Đom đóm mà tranh phát sáng với trăng à?”Chấn Hám Sơn hừ một tiếng, lạnh lùng nói.“Ông nói cái gì?” Trác Toàn Khôn nổi giận.Chấn Hám Sơn còn định nói tiếp nhưng Thiên Diệp đang đứng cạnh đã liếc ông ta một cái: “Hàm Sơn, đừng nói nữa” “Vâng!” Chấn Hám Sơn im lặng ngay.Lúc này, Lâm Dương mới lên tiếng.“Ban đầu tôi cũng muốn ở lại Thiên Cung, nhưng theo ý của cung chủ thì xem ra tôi ở lại cũng không ổn lắm, đã như vậy thì tôi chủ động đi vậy!”“Thật tốt quát Lâm Dương, chúng ta đi thôi”Thiên Diệp lập tức nói.Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu lần nữa: “Phó chưởng môn Thiên Diệp, tôi muốn rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung nhưng cũng không muốn gia nhập vào Tử Huyền Thiên! Thật ra tôi không có hứng thú với việc làm đệ tử của một môn phái nào, tôi quay về Thiên Gung chỉ để chữa bệnh, thuận tiện đi tìm lời giải cho những thắc mắc về y học trong những năm gần đây mà thôi. Bây giờ, duyên phận của tôi với Thiên Cung đã hết rồi, tôi cũng nên chủ động đi, còn Tử Huyền Thiên thì tôi cùng không đi!”“Hả? Lâm Dương, chuyện này…” Thiên Diệp kinh ngạc.Lâm Dương quay đầu chắp tay với Nhị Tôn Trưởng lão: “Nhị Tôn Trưởng, con xin tạm biệt”
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3502Tam Tôn Trưởng cười dài, nói Cung chủ Mạc Tâm thở dài một hơi, sau đó nói với Thiên Diệp: “Tôi luôn tôn trọng ý kiến của đệ tử, nếu như Lâm Dương muốn rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung thì tôi cũng không ép.”Bà ấy vừa dứt lời thì tất cả những người đang ở đây lập tức xôn xao, nhưng ngay sau đó mọi người cũng hiểu được lý do bà ấy quyết định như vậy.“Cung chủ định vứt bỏ Lâm Dương sao?”“Chứ không thì sao nữa? Cung chủ đã chọn Trác Toàn Khôn, đồng nghĩa với việc Lâm Dương sẽ không thể trở thành đồ đệ ruột của cung chủ nữa rồi, như thế chắc chắn trong lòng Lâm Dương sẽ không phục, giờ lại có phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên muốn anh ta, anh ta €ó thể không đi à”“Ở lại Thiên Cung, anh ta chỉ có thể tự rước nhục thôi! Lâm Dương mà so được với sư huynh Toàn Khôn sao?”“Thật ra cung chủ cũng vì nghĩ cho Lâm Dương thôi”“Lâm Dương đi sớm cũng tốt, tránh khỏi xấu hổ, mất mặt!” Mọi người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía Lâm Dương.Nghe được những lời trên, người của Tử Huyền Thiên cũng vui mừng khôn xiết. Thiên Diệp lập tức bước đến chỗ Lâm Dương và hỏi: ‘Lâm Dương, cậu có bằng lòng đi cùng chúng tôi về Tử Huyền Thiên không?”“Tử Huyền Thiên?”Lâm Dương cau mày, anh cũng biết rõ †ình cảnh hiện tại của bản thân.“Nếu như cậu gật đầu, Tử Huyền Thiên chúng tôi nhất định sẽ dốc tất cả tài nguyên để bồi dưỡng cho cậu!” Thiên Diệp nói nhanh.Lâm Dương không trả lời.“Ha, một tên rác rưởi vô dụng thế mà người của Tử Huyền Thiên lại xem như một báu vật sao? Thật là buồn cười mà” Trác Toàn Khôn ở bên này nhịn không được mà giễu cợt. Bây giờ anh ta đã là người thắng, đối với một người thất bại như Lâm Dương đương nhiên là tỏ thái độ rất khinh thường.“Một tên rác rưởi vô dụng? Thằng nhóc ranh, cậu mà cũng xứng so sánh mình với Lâm Dương sao? Đom đóm mà tranh phát sáng với trăng à?”Chấn Hám Sơn hừ một tiếng, lạnh lùng nói.“Ông nói cái gì?” Trác Toàn Khôn nổi giận.Chấn Hám Sơn còn định nói tiếp nhưng Thiên Diệp đang đứng cạnh đã liếc ông ta một cái: “Hàm Sơn, đừng nói nữa” “Vâng!” Chấn Hám Sơn im lặng ngay.Lúc này, Lâm Dương mới lên tiếng.“Ban đầu tôi cũng muốn ở lại Thiên Cung, nhưng theo ý của cung chủ thì xem ra tôi ở lại cũng không ổn lắm, đã như vậy thì tôi chủ động đi vậy!”“Thật tốt quát Lâm Dương, chúng ta đi thôi”Thiên Diệp lập tức nói.Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu lần nữa: “Phó chưởng môn Thiên Diệp, tôi muốn rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung nhưng cũng không muốn gia nhập vào Tử Huyền Thiên! Thật ra tôi không có hứng thú với việc làm đệ tử của một môn phái nào, tôi quay về Thiên Gung chỉ để chữa bệnh, thuận tiện đi tìm lời giải cho những thắc mắc về y học trong những năm gần đây mà thôi. Bây giờ, duyên phận của tôi với Thiên Cung đã hết rồi, tôi cũng nên chủ động đi, còn Tử Huyền Thiên thì tôi cùng không đi!”“Hả? Lâm Dương, chuyện này…” Thiên Diệp kinh ngạc.Lâm Dương quay đầu chắp tay với Nhị Tôn Trưởng lão: “Nhị Tôn Trưởng, con xin tạm biệt”
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần - Lâm DươngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình“Mẹ, thời hạn ba năm đã đến rồi, trong ba năm này, con đều làm theo những di ngôn mà mẹ để lại, bây giờ cả nhà họ Tô, thậm chí là một nửa thành phố Trường Giang, không có ai là không biết người đến ở rễ nhà họ Lâm kia chính là một tên vô dụng!” “Mẹ, con biết, sở dĩ mẹ muốn con nhẫn nhịn ba năm là bởi vì lo lắng con sẽ bị những người trong gia tộc hãm hại. Mẹ đã nói, con có thiên phú trời sinh, tương lai nhất định sẽ thành rồng thành phượng, nhưng xuất thân không tốt, không có quyền không có thế, không thể nào tranh được với những kẻ đó, một khi để lộ ra thiên phú, nhất định sẽ mang đến họa sát thân, cho nên mới bắt ép con giả dạng làm một tên vô dụng.” “Nhưng mà…Mẹ à, mẹ cũng không biết, mẹ đã sai rồi, là sai hoàn toàn. Ở trong mắt Lâm Dương con, nhà họ Lâm cũng chỉ là một đám gà nhà chó cảnh mà thôi! Lâm Dương con cần gì phải sợ một đám gà nhà chó cảnh được chứ?” “Nhà họ Lâm vứt bỏ con, mẹ cũng không hy vọng con lại quay về nhà họ Lâm, con và nhà họ Lâm cũng không còn quan hệ gì nữa… Chương 3502Tam Tôn Trưởng cười dài, nói Cung chủ Mạc Tâm thở dài một hơi, sau đó nói với Thiên Diệp: “Tôi luôn tôn trọng ý kiến của đệ tử, nếu như Lâm Dương muốn rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung thì tôi cũng không ép.”Bà ấy vừa dứt lời thì tất cả những người đang ở đây lập tức xôn xao, nhưng ngay sau đó mọi người cũng hiểu được lý do bà ấy quyết định như vậy.“Cung chủ định vứt bỏ Lâm Dương sao?”“Chứ không thì sao nữa? Cung chủ đã chọn Trác Toàn Khôn, đồng nghĩa với việc Lâm Dương sẽ không thể trở thành đồ đệ ruột của cung chủ nữa rồi, như thế chắc chắn trong lòng Lâm Dương sẽ không phục, giờ lại có phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên muốn anh ta, anh ta €ó thể không đi à”“Ở lại Thiên Cung, anh ta chỉ có thể tự rước nhục thôi! Lâm Dương mà so được với sư huynh Toàn Khôn sao?”“Thật ra cung chủ cũng vì nghĩ cho Lâm Dương thôi”“Lâm Dương đi sớm cũng tốt, tránh khỏi xấu hổ, mất mặt!” Mọi người châu đầu ghé tai xì xào bàn tán, chỉ trỏ về phía Lâm Dương.Nghe được những lời trên, người của Tử Huyền Thiên cũng vui mừng khôn xiết. Thiên Diệp lập tức bước đến chỗ Lâm Dương và hỏi: ‘Lâm Dương, cậu có bằng lòng đi cùng chúng tôi về Tử Huyền Thiên không?”“Tử Huyền Thiên?”Lâm Dương cau mày, anh cũng biết rõ †ình cảnh hiện tại của bản thân.“Nếu như cậu gật đầu, Tử Huyền Thiên chúng tôi nhất định sẽ dốc tất cả tài nguyên để bồi dưỡng cho cậu!” Thiên Diệp nói nhanh.Lâm Dương không trả lời.“Ha, một tên rác rưởi vô dụng thế mà người của Tử Huyền Thiên lại xem như một báu vật sao? Thật là buồn cười mà” Trác Toàn Khôn ở bên này nhịn không được mà giễu cợt. Bây giờ anh ta đã là người thắng, đối với một người thất bại như Lâm Dương đương nhiên là tỏ thái độ rất khinh thường.“Một tên rác rưởi vô dụng? Thằng nhóc ranh, cậu mà cũng xứng so sánh mình với Lâm Dương sao? Đom đóm mà tranh phát sáng với trăng à?”Chấn Hám Sơn hừ một tiếng, lạnh lùng nói.“Ông nói cái gì?” Trác Toàn Khôn nổi giận.Chấn Hám Sơn còn định nói tiếp nhưng Thiên Diệp đang đứng cạnh đã liếc ông ta một cái: “Hàm Sơn, đừng nói nữa” “Vâng!” Chấn Hám Sơn im lặng ngay.Lúc này, Lâm Dương mới lên tiếng.“Ban đầu tôi cũng muốn ở lại Thiên Cung, nhưng theo ý của cung chủ thì xem ra tôi ở lại cũng không ổn lắm, đã như vậy thì tôi chủ động đi vậy!”“Thật tốt quát Lâm Dương, chúng ta đi thôi”Thiên Diệp lập tức nói.Nhưng Lâm Dương lại lắc đầu lần nữa: “Phó chưởng môn Thiên Diệp, tôi muốn rời khỏi Trường Sinh Thiên Cung nhưng cũng không muốn gia nhập vào Tử Huyền Thiên! Thật ra tôi không có hứng thú với việc làm đệ tử của một môn phái nào, tôi quay về Thiên Gung chỉ để chữa bệnh, thuận tiện đi tìm lời giải cho những thắc mắc về y học trong những năm gần đây mà thôi. Bây giờ, duyên phận của tôi với Thiên Cung đã hết rồi, tôi cũng nên chủ động đi, còn Tử Huyền Thiên thì tôi cùng không đi!”“Hả? Lâm Dương, chuyện này…” Thiên Diệp kinh ngạc.Lâm Dương quay đầu chắp tay với Nhị Tôn Trưởng lão: “Nhị Tôn Trưởng, con xin tạm biệt”