“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 8991:
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Vũ Văn Thiên Đô đã chạy đi thật xa, khi thấy Hoàng Lang bị giết, hắn hít vào một hơi lạnh rồi quay đầu bỏ chạy.Ngô Bình đã nhìn thấy hắn từ lâu, không cần nghĩ thì anh cũng biết chính hắn đã dùng chiêu khích tướng dụ Hoàng Lang đến đây nên anh đã ngắt cánh hoa cuối cùng xuống.Vù!Lại một đường kiếm xuất hiện, Vũ Văn Thiên Đô cảm nhận được sát ý nên gào lên: “Anh Ngô, chúng ta có gì thì…”Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị chém nát người, pháp thân cũng đã bị giết.Giết hai người đó xong, Ngô Bình đã tìm được một cái nhẫn trữ đồ trên thi thể của Hoàng Lang, gã cố tình giấu trong dạ dày, có lẽ vì muốn Ngô Bình không lấy được.Lấy nhẫn xong, Ngô Bình ném hai thi thể xuống biển rồi mới quay về phòng bệnh.Nhậm San San hỏi: “Huyền Bình, bên ngoài có chuyện gì vậy?”Ngô Bình: “Không có gì, có hai thi thể rơi từ trên trời xuống, sau đó anh ném xuống biển rồi”.Nhậm San San: “Huyền Bình, em đang nghĩ tên cho con trai của mình”.Ngô Bình: “Anh là người luyện đan, luyện thuốc, hay gọi nó là Tiểu Đỉnh, đại danh là Lý dược sư”.Nhậm San San cười nói: “Ừm, tên này cũng được, vậy gọi là Tiểu Đỉnh, Đỉnh Nhi, đại danh là Lý dược sư”.Ngô Bình thấy Nhậm San San đã ổn định thì buổi chiều cho cô ấy xuất viện rồi về nhà họ Nhậm ở bãi biển.Nhậm Thiên Thắng rất vui nên đã bảo người làm chuẩn bị đồ ăn và mang rượu quý ra.Bố vợ và con rể ngồi uống với nhau, Ngô Bình nói: “Bác trai, hay bác và bác gái rời khỏi Hải Thành luôn đi ạ?”Nhậm Thiên Thắng xua tay: “Thôi, giờ mọi thứ cũng ổn định rồi, nước Long cũng đã có pháp luật, nhà bác sống ở đây cũng được. Dẫu sao cũng đã sống ở đây cả đời rồi nên giờ không muốn chuyển đi đâu hết”.Ngô Bình gật đầu: “Cũng được ạ”.Anh hỏi tiếp: “Thái thú của Hải Thành là ai ạ?”Nhậm Thiên Thắng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như tên là Thu Vô Dạ”.Thu Vô Dạ?Ngô Bình nhớ ngày trước, trên đường đến nứi Long Hổ Thần, anh đã gặp Thu Vô Dạ. Anh ta là đệ tử của Bạch Đế Tông, tư chất cũng khá, hai bọn họ còn chia nhau thịt ăn.Anh nói: “Tối nay, con sẽ đến chào Thu Vô Dạ. Mọi người sống ở đây thì kiểu gì cũng cần được chú ý”.Nhậm Thiên Thắng ngạc nhiên nói: “Con quen Thái thú ư?”Ngô Bình: “Từng gặp một lần ạ”.Nhậm Thiên Thắng: “Nếu thế thì tốt rồi”.Ăn cơm xong, Ngô Bình bảo Nhậm San San đi nghỉ, còn mình thì đến nhà Thái thú.Phủ Thái thú nằm ở phía Tây của đảo, mới xây cách đây không lâu. Phía trước cổng có hai người canh gác, thấy Ngô Bình đến thì họ hỏi: “Anh có việc gì không?”Ngô Bình: “Phiền anh vào báo có bạn cũ cùng xông pha Long Hổ Tiên Cảnh đến chơi”.Người đó thấy Ngô Bình có khí chất phi phàm thì vội nói: “Xin anh chờ một lát”, dứt lời thì chạy vào bẩm báo ngay.Không lâu sau, đã có một tia sáng bay từ trong nhà ra rồi đứng trước mặt Ngô Bình, đó chính là Thu Vô Dạ. Khi anh ta nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: “Là anh à? Anh là Trương Linh Bảo giả mạo đúng không?”Ngô Bình cười nói: “Lúc ấy tình thế bắt buộc nên tôi phải giấu thân phận thật của mình, khiến anh Thu chê cười rồi. Tên thật của tôi là Ngô Bình, giờ đang là Tổng đốc ở một nơi”.Thu Vô Dạ cười nói: “Ra là anh Tổng đốc Ngô”.Ngô Bình: “Sao? Không định mời tôi vào nhà chơi à?”Thu Vô Dạ: “Có chứ, mời!”
Lúc này, Vũ Văn Thiên Đô đã chạy đi thật xa, khi thấy Hoàng Lang bị giết, hắn hít vào một hơi lạnh rồi quay đầu bỏ chạy.
Ngô Bình đã nhìn thấy hắn từ lâu, không cần nghĩ thì anh cũng biết chính hắn đã dùng chiêu khích tướng dụ Hoàng Lang đến đây nên anh đã ngắt cánh hoa cuối cùng xuống.
Vù!
Lại một đường kiếm xuất hiện, Vũ Văn Thiên Đô cảm nhận được sát ý nên gào lên: “Anh Ngô, chúng ta có gì thì…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị chém nát người, pháp thân cũng đã bị giết.
Giết hai người đó xong, Ngô Bình đã tìm được một cái nhẫn trữ đồ trên thi thể của Hoàng Lang, gã cố tình giấu trong dạ dày, có lẽ vì muốn Ngô Bình không lấy được.
Lấy nhẫn xong, Ngô Bình ném hai thi thể xuống biển rồi mới quay về phòng bệnh.
Nhậm San San hỏi: “Huyền Bình, bên ngoài có chuyện gì vậy?”
Ngô Bình: “Không có gì, có hai thi thể rơi từ trên trời xuống, sau đó anh ném xuống biển rồi”.
Nhậm San San: “Huyền Bình, em đang nghĩ tên cho con trai của mình”.
Ngô Bình: “Anh là người luyện đan, luyện thuốc, hay gọi nó là Tiểu Đỉnh, đại danh là Lý dược sư”.
Nhậm San San cười nói: “Ừm, tên này cũng được, vậy gọi là Tiểu Đỉnh, Đỉnh Nhi, đại danh là Lý dược sư”.
Ngô Bình thấy Nhậm San San đã ổn định thì buổi chiều cho cô ấy xuất viện rồi về nhà họ Nhậm ở bãi biển.
Nhậm Thiên Thắng rất vui nên đã bảo người làm chuẩn bị đồ ăn và mang rượu quý ra.
Bố vợ và con rể ngồi uống với nhau, Ngô Bình nói: “Bác trai, hay bác và bác gái rời khỏi Hải Thành luôn đi ạ?”
Nhậm Thiên Thắng xua tay: “Thôi, giờ mọi thứ cũng ổn định rồi, nước Long cũng đã có pháp luật, nhà bác sống ở đây cũng được. Dẫu sao cũng đã sống ở đây cả đời rồi nên giờ không muốn chuyển đi đâu hết”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được ạ”.
Anh hỏi tiếp: “Thái thú của Hải Thành là ai ạ?”
Nhậm Thiên Thắng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như tên là Thu Vô Dạ”.
Thu Vô Dạ?
Ngô Bình nhớ ngày trước, trên đường đến nứi Long Hổ Thần, anh đã gặp Thu Vô Dạ. Anh ta là đệ tử của Bạch Đế Tông, tư chất cũng khá, hai bọn họ còn chia nhau thịt ăn.
Anh nói: “Tối nay, con sẽ đến chào Thu Vô Dạ. Mọi người sống ở đây thì kiểu gì cũng cần được chú ý”.
Nhậm Thiên Thắng ngạc nhiên nói: “Con quen Thái thú ư?”
Ngô Bình: “Từng gặp một lần ạ”.
Nhậm Thiên Thắng: “Nếu thế thì tốt rồi”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình bảo Nhậm San San đi nghỉ, còn mình thì đến nhà Thái thú.
Phủ Thái thú nằm ở phía Tây của đảo, mới xây cách đây không lâu. Phía trước cổng có hai người canh gác, thấy Ngô Bình đến thì họ hỏi: “Anh có việc gì không?”
Ngô Bình: “Phiền anh vào báo có bạn cũ cùng xông pha Long Hổ Tiên Cảnh đến chơi”.
Người đó thấy Ngô Bình có khí chất phi phàm thì vội nói: “Xin anh chờ một lát”, dứt lời thì chạy vào bẩm báo ngay.
Không lâu sau, đã có một tia sáng bay từ trong nhà ra rồi đứng trước mặt Ngô Bình, đó chính là Thu Vô Dạ. Khi anh ta nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: “Là anh à? Anh là Trương Linh Bảo giả mạo đúng không?”
Ngô Bình cười nói: “Lúc ấy tình thế bắt buộc nên tôi phải giấu thân phận thật của mình, khiến anh Thu chê cười rồi. Tên thật của tôi là Ngô Bình, giờ đang là Tổng đốc ở một nơi”.
Thu Vô Dạ cười nói: “Ra là anh Tổng đốc Ngô”.
Ngô Bình: “Sao? Không định mời tôi vào nhà chơi à?”
Thu Vô Dạ: “Có chứ, mời!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lúc này, Vũ Văn Thiên Đô đã chạy đi thật xa, khi thấy Hoàng Lang bị giết, hắn hít vào một hơi lạnh rồi quay đầu bỏ chạy.Ngô Bình đã nhìn thấy hắn từ lâu, không cần nghĩ thì anh cũng biết chính hắn đã dùng chiêu khích tướng dụ Hoàng Lang đến đây nên anh đã ngắt cánh hoa cuối cùng xuống.Vù!Lại một đường kiếm xuất hiện, Vũ Văn Thiên Đô cảm nhận được sát ý nên gào lên: “Anh Ngô, chúng ta có gì thì…”Hắn còn chưa nói hết câu thì đã bị chém nát người, pháp thân cũng đã bị giết.Giết hai người đó xong, Ngô Bình đã tìm được một cái nhẫn trữ đồ trên thi thể của Hoàng Lang, gã cố tình giấu trong dạ dày, có lẽ vì muốn Ngô Bình không lấy được.Lấy nhẫn xong, Ngô Bình ném hai thi thể xuống biển rồi mới quay về phòng bệnh.Nhậm San San hỏi: “Huyền Bình, bên ngoài có chuyện gì vậy?”Ngô Bình: “Không có gì, có hai thi thể rơi từ trên trời xuống, sau đó anh ném xuống biển rồi”.Nhậm San San: “Huyền Bình, em đang nghĩ tên cho con trai của mình”.Ngô Bình: “Anh là người luyện đan, luyện thuốc, hay gọi nó là Tiểu Đỉnh, đại danh là Lý dược sư”.Nhậm San San cười nói: “Ừm, tên này cũng được, vậy gọi là Tiểu Đỉnh, Đỉnh Nhi, đại danh là Lý dược sư”.Ngô Bình thấy Nhậm San San đã ổn định thì buổi chiều cho cô ấy xuất viện rồi về nhà họ Nhậm ở bãi biển.Nhậm Thiên Thắng rất vui nên đã bảo người làm chuẩn bị đồ ăn và mang rượu quý ra.Bố vợ và con rể ngồi uống với nhau, Ngô Bình nói: “Bác trai, hay bác và bác gái rời khỏi Hải Thành luôn đi ạ?”Nhậm Thiên Thắng xua tay: “Thôi, giờ mọi thứ cũng ổn định rồi, nước Long cũng đã có pháp luật, nhà bác sống ở đây cũng được. Dẫu sao cũng đã sống ở đây cả đời rồi nên giờ không muốn chuyển đi đâu hết”.Ngô Bình gật đầu: “Cũng được ạ”.Anh hỏi tiếp: “Thái thú của Hải Thành là ai ạ?”Nhậm Thiên Thắng ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như tên là Thu Vô Dạ”.Thu Vô Dạ?Ngô Bình nhớ ngày trước, trên đường đến nứi Long Hổ Thần, anh đã gặp Thu Vô Dạ. Anh ta là đệ tử của Bạch Đế Tông, tư chất cũng khá, hai bọn họ còn chia nhau thịt ăn.Anh nói: “Tối nay, con sẽ đến chào Thu Vô Dạ. Mọi người sống ở đây thì kiểu gì cũng cần được chú ý”.Nhậm Thiên Thắng ngạc nhiên nói: “Con quen Thái thú ư?”Ngô Bình: “Từng gặp một lần ạ”.Nhậm Thiên Thắng: “Nếu thế thì tốt rồi”.Ăn cơm xong, Ngô Bình bảo Nhậm San San đi nghỉ, còn mình thì đến nhà Thái thú.Phủ Thái thú nằm ở phía Tây của đảo, mới xây cách đây không lâu. Phía trước cổng có hai người canh gác, thấy Ngô Bình đến thì họ hỏi: “Anh có việc gì không?”Ngô Bình: “Phiền anh vào báo có bạn cũ cùng xông pha Long Hổ Tiên Cảnh đến chơi”.Người đó thấy Ngô Bình có khí chất phi phàm thì vội nói: “Xin anh chờ một lát”, dứt lời thì chạy vào bẩm báo ngay.Không lâu sau, đã có một tia sáng bay từ trong nhà ra rồi đứng trước mặt Ngô Bình, đó chính là Thu Vô Dạ. Khi anh ta nhìn thấy Ngô Bình thì cười nói: “Là anh à? Anh là Trương Linh Bảo giả mạo đúng không?”Ngô Bình cười nói: “Lúc ấy tình thế bắt buộc nên tôi phải giấu thân phận thật của mình, khiến anh Thu chê cười rồi. Tên thật của tôi là Ngô Bình, giờ đang là Tổng đốc ở một nơi”.Thu Vô Dạ cười nói: “Ra là anh Tổng đốc Ngô”.Ngô Bình: “Sao? Không định mời tôi vào nhà chơi à?”Thu Vô Dạ: “Có chứ, mời!”