Tác giả:

Đêm tối! Trời mưa, hẻm nhỏ ẩm ướt! Mười mấy người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng lục, chạy thùm thụp đuổi theo một bóng dáng to lớn cao ngạo phía trước! Thân thể anh mặc âu phục màu trắng, nơi nào đó trên người đã trúng đạn, ngón tay nhỏ máu, cầm một hộp gỗ, ở trong ngõ hẻm ẩm ướt nhanh nhẹn chạy trốn, hai mắt giống như chim ưng, lóe lên dữ dội!Hai mắt anh ở trong bóng tối sáng lên, lập tức nhanh chóng tiến lên, trong lúc cô gái còn chưa kịp phản ứng, giống như cơn gió, lưu loát nắm chặt tay cánh tay của cô gái nhỏ, kéo cả người cô vào sau nhà bếp của quán bar! Cửa phịch một tiếng đóng lại chặt kín! Tay của anh cứng rắn như sắt thép, kiềm chế chắc cánh tay của cô, đem cô cả người nện bên vách tường, lập tức che miệng của cô, để cho cô không thể động đậy! "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh bị sợ đến mất hồn mất vía, con ngươi trừng lớn, thông qua ngọn đèn nhỏ phòng bếp u ám, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt, hai mắt lóe lên như chim ưng, trong lòng của cô chợt…

Chương 60: Lối thoát hiểm

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám ĐốcTác giả: Hàn Trinh TrinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐêm tối! Trời mưa, hẻm nhỏ ẩm ướt! Mười mấy người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng lục, chạy thùm thụp đuổi theo một bóng dáng to lớn cao ngạo phía trước! Thân thể anh mặc âu phục màu trắng, nơi nào đó trên người đã trúng đạn, ngón tay nhỏ máu, cầm một hộp gỗ, ở trong ngõ hẻm ẩm ướt nhanh nhẹn chạy trốn, hai mắt giống như chim ưng, lóe lên dữ dội!Hai mắt anh ở trong bóng tối sáng lên, lập tức nhanh chóng tiến lên, trong lúc cô gái còn chưa kịp phản ứng, giống như cơn gió, lưu loát nắm chặt tay cánh tay của cô gái nhỏ, kéo cả người cô vào sau nhà bếp của quán bar! Cửa phịch một tiếng đóng lại chặt kín! Tay của anh cứng rắn như sắt thép, kiềm chế chắc cánh tay của cô, đem cô cả người nện bên vách tường, lập tức che miệng của cô, để cho cô không thể động đậy! "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh bị sợ đến mất hồn mất vía, con ngươi trừng lớn, thông qua ngọn đèn nhỏ phòng bếp u ám, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt, hai mắt lóe lên như chim ưng, trong lòng của cô chợt… "Tôi . . . . ." Nhã Tuệ có chút oan uổng nhưng không nói gì giống như ăn phải hoàng liên, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi Tổng Giám đốc, lần này là tôi không đủ bình tĩnh, xin ngài tha thứ, tôi nhất định tiếp thu ý kiến. . . . . .""Khách sạn không phải một nơi để cho người ta giải thích. Đối đãi với khách hàng, chúng ta không thể có bất kỳ lý do nào phục vụ không chu đáo, giải thích tức là che giấu, cô không biết sao? Cô có nhìn thấy mấy năm gần đây Khách sạn Á Châu có giải thích với khách hàng chuyện gì không?" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Nhã Tuệ nói."Thật xin lỗi!" Nhã Tuệ hơi gấp eo, nói xin lỗi.Đám quản lý Từ Trạch Minh toát mồ hôi vì Nhã Tuệ.Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, lại nhớ tới trong mưa, cô vì bạn bè điên cuồng vỗ cửa sổ khóc rống lên, khéo léo chuyển ánh mắt cầu cạnh nhìn về phía Như Mạt ở bên cạnh, một chút tàn nhẫn từ trong ánh mắt của anh phát ra, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bộ dáng Nhã Tuệ khom người nhún nhường, chậm rãi nhắc nhở lần nữa: "Xử lý cho xong chuyện này, sẽ không có bất kỳ người nào để cô nhún nhường!""Vâng! Cám ơn Tổng Giám đốc đã nhắc nhỡ! Tôi nhất định nhớ kỹ lời chỉ dạy!" Nhã Tuệ căng thẳng lập tức gật đầu.Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, lạnh lùng đứng trước đám người, ngửa mặt im lặng.Đông Anh lại nhấc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian, nói: "Từ nhà hàng tây đến Lối thoát hiểm, cần năm phút đồng hồ?"Nhã Tuệ căng thẳng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh nói: "Tôi tự mình đi lên xem xét tình huống!""Không cần!" Đông Anh nhìn cô, nói!Ánh mắt Nhã Tuệ chợt lóe, khẽ cắn môi dưới, nắm chặt quả đấm.Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, theo bản năng nhìn một cánh cửa chính Lối thoát hiểm khác!Bên trong thang máy!Khả Hinh căng thẳng cầm bản ghi chép, nhìn số tầng thang máy, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, tứ, ba, hai, một!Đèn đỏ bên trong thang máy sáng lên, keng một tiếng, hai cánh cửa thang máy mở ra! !Khả Hinh căng thẳng thở dốc một hơi, liền cầm bản ghi chép đặt nhẹ trên lồng ngực, nuốt cổ họng khát khô đi ra thang máy, chuyển qua một lối đi yên u tối, rốt cuộc nhìn thấy một cánh cửa bằng thép màu trắng ở phía trước mặt, phía trên bảng hiệu sáng lên đèn xanh, viết: "Lối thoát hiểm!"Cô nhìn lối ra, hai mắt lóe lên một cái, vẫn nhận mệnh cất bước đi tới trước cánh cửa lớn, theo bản năng hơi cúi đầu, nghiêng về má phải, đôi tay chống trên hai cánh cửa, dùng sức đẩy!Hai cánh cửa chợt mở ra!Đang lúc mọi người sắp ngẩng đầu, lại nghe được sau lưng một tiếng gọi dịu dàng ngọt ngào: "Thiên Lỗi. . . . . ."Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi liền chậm rãi quay đầu nhìn thấy Như Mạt mặc váy ren dài màu trắng, nhẹ kéo bím tóc xinh đẹp về bên trái, mái tóc nhẹ điểm xuyết trân châu như mộng như ảo, ánh mắt cô sáng rỡ, đang nhìn Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười ngọt ngào.Ánh mắt của mọi người cũng rơi vào trên người của Như Mạt.Đường Khả Hinh kinh ngạc đến ngây người nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ở trước mặt, mặc âu phục đen, cổ áo mở ra, phát ra hơi thở hấp dẫn trí mạng của đàn ông, khí thế mạnh mẽ vẫn giống như ba năm trước đây, phong độ nghiêm nghị, cũng đang trong lúc này cô quay mặt sang nhìn về phía cô gái xinh đẹp nơi xa, cô lập tức hoảng hốt cúi đầu, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch!Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, ánh mắt chớp lóe hiện lên một chút dịu dàng, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn về phía cô nói: "Sao em lại tới đây?"Như Mạt mỉm cười kéo túi xách, cùng ba người giúp việc chậm rãi đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, đám người quản lý khom lưng chào hỏi, cô gật đầu cười ngọt ngào, mới nhìn về phía anh, dùng một loại chân tình chỉ có bọn họ mới hiểu lẫn nhau, nói: "Hôm nay Vĩ Nghiệp muốn tiếp Thủ tướng tới tham gia tiệc tối, anh ấy để cho em tới đây tiếp Thủ tướng phu nhân, không để cho bà quá buồn bực. . . . . ."Tưởng Thiên Lỗi nghe xong nhìn về phía Như Mạt, ánh mắt có chút dịu dàng, liền hơi nhắc đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian, mới nói: "Thời gian vẫn còn sớm, Thủ tướng còn chưa tới. Tới phòng làm việc của anh ngồi một chút."Như Mạt nghe vậy, liền mỉm cười gật đầu nói: "Tốt. . . . . . Lần trước uống trà Phổ Nhỉ trong phòng làm việc của anh thật ngon. . . . . . Hôm nay em còn muốn thưởng thức một lần nữa!"Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ vươn tay, phong độ thân sĩ nhẹ dìu hông của cô, tỏ vẻ lễ phép cùng nhau xoay người, đang lúc sắp xoay người, ánh mắt anh nhìn về phía Lối thoát hiểm. . . . . .

"Tôi . . . . ." Nhã Tuệ có chút oan uổng nhưng không nói gì giống như ăn phải hoàng liên, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi Tổng Giám đốc, lần này là tôi không đủ bình tĩnh, xin ngài tha thứ, tôi nhất định tiếp thu ý kiến. . . . . ."

"Khách sạn không phải một nơi để cho người ta giải thích. Đối đãi với khách hàng, chúng ta không thể có bất kỳ lý do nào phục vụ không chu đáo, giải thích tức là che giấu, cô không biết sao? Cô có nhìn thấy mấy năm gần đây Khách sạn Á Châu có giải thích với khách hàng chuyện gì không?" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Nhã Tuệ nói.

"Thật xin lỗi!" Nhã Tuệ hơi gấp eo, nói xin lỗi.

Đám quản lý Từ Trạch Minh toát mồ hôi vì Nhã Tuệ.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, lại nhớ tới trong mưa, cô vì bạn bè điên cuồng vỗ cửa sổ khóc rống lên, khéo léo chuyển ánh mắt cầu cạnh nhìn về phía Như Mạt ở bên cạnh, một chút tàn nhẫn từ trong ánh mắt của anh phát ra, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bộ dáng Nhã Tuệ khom người nhún nhường, chậm rãi nhắc nhở lần nữa: "Xử lý cho xong chuyện này, sẽ không có bất kỳ người nào để cô nhún nhường!"

"Vâng! Cám ơn Tổng Giám đốc đã nhắc nhỡ! Tôi nhất định nhớ kỹ lời chỉ dạy!" Nhã Tuệ căng thẳng lập tức gật đầu.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, lạnh lùng đứng trước đám người, ngửa mặt im lặng.

Đông Anh lại nhấc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian, nói: "Từ nhà hàng tây đến Lối thoát hiểm, cần năm phút đồng hồ?"

Nhã Tuệ căng thẳng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh nói: "Tôi tự mình đi lên xem xét tình huống!"

"Không cần!" Đông Anh nhìn cô, nói!

Ánh mắt Nhã Tuệ chợt lóe, khẽ cắn môi dưới, nắm chặt quả đấm.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, theo bản năng nhìn một cánh cửa chính Lối thoát hiểm khác!

Bên trong thang máy!

Khả Hinh căng thẳng cầm bản ghi chép, nhìn số tầng thang máy, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, tứ, ba, hai, một!

Đèn đỏ bên trong thang máy sáng lên, keng một tiếng, hai cánh cửa thang máy mở ra! !

Khả Hinh căng thẳng thở dốc một hơi, liền cầm bản ghi chép đặt nhẹ trên lồng ngực, nuốt cổ họng khát khô đi ra thang máy, chuyển qua một lối đi yên u tối, rốt cuộc nhìn thấy một cánh cửa bằng thép màu trắng ở phía trước mặt, phía trên bảng hiệu sáng lên đèn xanh, viết: "Lối thoát hiểm!"

Cô nhìn lối ra, hai mắt lóe lên một cái, vẫn nhận mệnh cất bước đi tới trước cánh cửa lớn, theo bản năng hơi cúi đầu, nghiêng về má phải, đôi tay chống trên hai cánh cửa, dùng sức đẩy!

Hai cánh cửa chợt mở ra!

Đang lúc mọi người sắp ngẩng đầu, lại nghe được sau lưng một tiếng gọi dịu dàng ngọt ngào: "Thiên Lỗi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi liền chậm rãi quay đầu nhìn thấy Như Mạt mặc váy ren dài màu trắng, nhẹ kéo bím tóc xinh đẹp về bên trái, mái tóc nhẹ điểm xuyết trân châu như mộng như ảo, ánh mắt cô sáng rỡ, đang nhìn Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười ngọt ngào.

Ánh mắt của mọi người cũng rơi vào trên người của Như Mạt.

Đường Khả Hinh kinh ngạc đến ngây người nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ở trước mặt, mặc âu phục đen, cổ áo mở ra, phát ra hơi thở hấp dẫn trí mạng của đàn ông, khí thế mạnh mẽ vẫn giống như ba năm trước đây, phong độ nghiêm nghị, cũng đang trong lúc này cô quay mặt sang nhìn về phía cô gái xinh đẹp nơi xa, cô lập tức hoảng hốt cúi đầu, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch!

Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, ánh mắt chớp lóe hiện lên một chút dịu dàng, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn về phía cô nói: "Sao em lại tới đây?"

Như Mạt mỉm cười kéo túi xách, cùng ba người giúp việc chậm rãi đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, đám người quản lý khom lưng chào hỏi, cô gật đầu cười ngọt ngào, mới nhìn về phía anh, dùng một loại chân tình chỉ có bọn họ mới hiểu lẫn nhau, nói: "Hôm nay Vĩ Nghiệp muốn tiếp Thủ tướng tới tham gia tiệc tối, anh ấy để cho em tới đây tiếp Thủ tướng phu nhân, không để cho bà quá buồn bực. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong nhìn về phía Như Mạt, ánh mắt có chút dịu dàng, liền hơi nhắc đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian, mới nói: "Thời gian vẫn còn sớm, Thủ tướng còn chưa tới. Tới phòng làm việc của anh ngồi một chút."

Như Mạt nghe vậy, liền mỉm cười gật đầu nói: "Tốt. . . . . . Lần trước uống trà Phổ Nhỉ trong phòng làm việc của anh thật ngon. . . . . . Hôm nay em còn muốn thưởng thức một lần nữa!"

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ vươn tay, phong độ thân sĩ nhẹ dìu hông của cô, tỏ vẻ lễ phép cùng nhau xoay người, đang lúc sắp xoay người, ánh mắt anh nhìn về phía Lối thoát hiểm. . . . . .

Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám ĐốcTác giả: Hàn Trinh TrinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐêm tối! Trời mưa, hẻm nhỏ ẩm ướt! Mười mấy người đàn ông mặc áo đen, vẻ mặt lạnh lùng, cầm súng lục, chạy thùm thụp đuổi theo một bóng dáng to lớn cao ngạo phía trước! Thân thể anh mặc âu phục màu trắng, nơi nào đó trên người đã trúng đạn, ngón tay nhỏ máu, cầm một hộp gỗ, ở trong ngõ hẻm ẩm ướt nhanh nhẹn chạy trốn, hai mắt giống như chim ưng, lóe lên dữ dội!Hai mắt anh ở trong bóng tối sáng lên, lập tức nhanh chóng tiến lên, trong lúc cô gái còn chưa kịp phản ứng, giống như cơn gió, lưu loát nắm chặt tay cánh tay của cô gái nhỏ, kéo cả người cô vào sau nhà bếp của quán bar! Cửa phịch một tiếng đóng lại chặt kín! Tay của anh cứng rắn như sắt thép, kiềm chế chắc cánh tay của cô, đem cô cả người nện bên vách tường, lập tức che miệng của cô, để cho cô không thể động đậy! "Ưmh. . . . . ." Đường Khả Hinh bị sợ đến mất hồn mất vía, con ngươi trừng lớn, thông qua ngọn đèn nhỏ phòng bếp u ám, nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông trước mặt, hai mắt lóe lên như chim ưng, trong lòng của cô chợt… "Tôi . . . . ." Nhã Tuệ có chút oan uổng nhưng không nói gì giống như ăn phải hoàng liên, xin lỗi nói: "Thật xin lỗi Tổng Giám đốc, lần này là tôi không đủ bình tĩnh, xin ngài tha thứ, tôi nhất định tiếp thu ý kiến. . . . . .""Khách sạn không phải một nơi để cho người ta giải thích. Đối đãi với khách hàng, chúng ta không thể có bất kỳ lý do nào phục vụ không chu đáo, giải thích tức là che giấu, cô không biết sao? Cô có nhìn thấy mấy năm gần đây Khách sạn Á Châu có giải thích với khách hàng chuyện gì không?" Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn Nhã Tuệ nói."Thật xin lỗi!" Nhã Tuệ hơi gấp eo, nói xin lỗi.Đám quản lý Từ Trạch Minh toát mồ hôi vì Nhã Tuệ.Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, lại nhớ tới trong mưa, cô vì bạn bè điên cuồng vỗ cửa sổ khóc rống lên, khéo léo chuyển ánh mắt cầu cạnh nhìn về phía Như Mạt ở bên cạnh, một chút tàn nhẫn từ trong ánh mắt của anh phát ra, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bộ dáng Nhã Tuệ khom người nhún nhường, chậm rãi nhắc nhở lần nữa: "Xử lý cho xong chuyện này, sẽ không có bất kỳ người nào để cô nhún nhường!""Vâng! Cám ơn Tổng Giám đốc đã nhắc nhỡ! Tôi nhất định nhớ kỹ lời chỉ dạy!" Nhã Tuệ căng thẳng lập tức gật đầu.Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng nữa, lạnh lùng đứng trước đám người, ngửa mặt im lặng.Đông Anh lại nhấc đồng hồ đeo tay, nhìn thời gian, nói: "Từ nhà hàng tây đến Lối thoát hiểm, cần năm phút đồng hồ?"Nhã Tuệ căng thẳng lập tức ngẩng đầu lên nhìn Đông Anh nói: "Tôi tự mình đi lên xem xét tình huống!""Không cần!" Đông Anh nhìn cô, nói!Ánh mắt Nhã Tuệ chợt lóe, khẽ cắn môi dưới, nắm chặt quả đấm.Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, theo bản năng nhìn một cánh cửa chính Lối thoát hiểm khác!Bên trong thang máy!Khả Hinh căng thẳng cầm bản ghi chép, nhìn số tầng thang máy, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, tứ, ba, hai, một!Đèn đỏ bên trong thang máy sáng lên, keng một tiếng, hai cánh cửa thang máy mở ra! !Khả Hinh căng thẳng thở dốc một hơi, liền cầm bản ghi chép đặt nhẹ trên lồng ngực, nuốt cổ họng khát khô đi ra thang máy, chuyển qua một lối đi yên u tối, rốt cuộc nhìn thấy một cánh cửa bằng thép màu trắng ở phía trước mặt, phía trên bảng hiệu sáng lên đèn xanh, viết: "Lối thoát hiểm!"Cô nhìn lối ra, hai mắt lóe lên một cái, vẫn nhận mệnh cất bước đi tới trước cánh cửa lớn, theo bản năng hơi cúi đầu, nghiêng về má phải, đôi tay chống trên hai cánh cửa, dùng sức đẩy!Hai cánh cửa chợt mở ra!Đang lúc mọi người sắp ngẩng đầu, lại nghe được sau lưng một tiếng gọi dịu dàng ngọt ngào: "Thiên Lỗi. . . . . ."Tưởng Thiên Lỗi nghe tiếng gọi liền chậm rãi quay đầu nhìn thấy Như Mạt mặc váy ren dài màu trắng, nhẹ kéo bím tóc xinh đẹp về bên trái, mái tóc nhẹ điểm xuyết trân châu như mộng như ảo, ánh mắt cô sáng rỡ, đang nhìn Tưởng Thiên Lỗi nở nụ cười ngọt ngào.Ánh mắt của mọi người cũng rơi vào trên người của Như Mạt.Đường Khả Hinh kinh ngạc đến ngây người nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi ở trước mặt, mặc âu phục đen, cổ áo mở ra, phát ra hơi thở hấp dẫn trí mạng của đàn ông, khí thế mạnh mẽ vẫn giống như ba năm trước đây, phong độ nghiêm nghị, cũng đang trong lúc này cô quay mặt sang nhìn về phía cô gái xinh đẹp nơi xa, cô lập tức hoảng hốt cúi đầu, hoảng sợ đến trái tim đập thình thịch!Tưởng Thiên Lỗi nhìn Như Mạt, ánh mắt chớp lóe hiện lên một chút dịu dàng, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn về phía cô nói: "Sao em lại tới đây?"Như Mạt mỉm cười kéo túi xách, cùng ba người giúp việc chậm rãi đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi, đám người quản lý khom lưng chào hỏi, cô gật đầu cười ngọt ngào, mới nhìn về phía anh, dùng một loại chân tình chỉ có bọn họ mới hiểu lẫn nhau, nói: "Hôm nay Vĩ Nghiệp muốn tiếp Thủ tướng tới tham gia tiệc tối, anh ấy để cho em tới đây tiếp Thủ tướng phu nhân, không để cho bà quá buồn bực. . . . . ."Tưởng Thiên Lỗi nghe xong nhìn về phía Như Mạt, ánh mắt có chút dịu dàng, liền hơi nhắc đồng hồ đeo tay, tính toán thời gian, mới nói: "Thời gian vẫn còn sớm, Thủ tướng còn chưa tới. Tới phòng làm việc của anh ngồi một chút."Như Mạt nghe vậy, liền mỉm cười gật đầu nói: "Tốt. . . . . . Lần trước uống trà Phổ Nhỉ trong phòng làm việc của anh thật ngon. . . . . . Hôm nay em còn muốn thưởng thức một lần nữa!"Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ vươn tay, phong độ thân sĩ nhẹ dìu hông của cô, tỏ vẻ lễ phép cùng nhau xoay người, đang lúc sắp xoay người, ánh mắt anh nhìn về phía Lối thoát hiểm. . . . . .

Chương 60: Lối thoát hiểm