Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 16: Chỉnh Đỗ Di nương (8)

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “ Đủ rồi !”Trên giường sưởi phu nhân mở bừng mắt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén nhìn Đỗ di nương.Hỷ Thước tiến đến đỡ Tô Mạt đứng dậy, thay Quốc công phu nhân trách mắng: “ Đỗ di nương càng ngày càng hồ đồ rồi, tứ tiểu thư tốt xấu gì cũng là chủ tử, nhưng ngươi sao lại có thể xô xô đẩy đẩy, nếu làm bị thương tiểu thư, chẳng phải sẽ tổn hại đến thể diện của phu nhân hay sao?”Hỷ Thước nói chuyện hợp lý, rất được Quốc công phu nhân yêu thích, phu nhân nhẹ gật đầu, nhìn Tô Mạt: “ tứ nha đầu, đến đây nào, để ta nhìn chút.”Tô Mạt làm ra bộ dáng sợ sệt, nhút nhát rụt rè nhìn nàng ta, lúc này không được tỏ ra thông minh lanh lợi, không thì chính là tự mình tìm phiền phức. Nàng tỏ vẻ rất sợ người lớn, đại phu nhân không để nàng vào mắt, nàng sẽ an toàn.Quả nhiên Quốc công phu nhân khe khẽ thở dài, vô cùng thương xót nói: “ Nha đầu đáng thương, ngươi chịu khổ rồi.”. Nàng nhìn qua nha hoàn bên cạnh, “ Xuân Mai, đem bánh trái cho tứ tiểu thư ăn.”Xuân Mai lập tức lấy điểm tâm đặt trên bàn, Hỷ Thước ngay tức khắc bế Tô Mạt lên ngồi trên ghế, lấy một nắm kẹo đưa cho nàng. Quốc công phu nhân nhìn vào trán Tô Mạt, lai sai người đem thuốc tới, nàng tự mình giúp Tô Mạt.Tô Mạt bộ dạng bất ngờ được sủng sinh ra khiếp sợ, cúi đầu nói : “ Cảm ơn phu nhân!”Bộ dạng của Quốc công phu nhân thương xót, thở dài: “ Kể ra thì, ta cũng rất muốn cưng chìu các ngươi, cũng trách ngươi, đứa nhỏ này mệnh khổ, sao lại để lão gia khó chịu a.”Tô Mạt thầm nghĩ, bản thân sao lại khiến cho lão gia khó chịu a, dù sao thì ông ta cũng là cha của cái thân thể này, một nữ nhi nhỏ bé sao lại khiến cha mình khó chịu đây? Chẳng qua chính là vì Di nương không được sủng ái, đứa nhỏ cũng bị liên lụy theo.Đang nói thì bên ngoài có tiểu nha đầu chạy lại hồi báo, “ phu nhân, lão gia đang tới đây.”Quốc công phu nhân kêu một tiếng, nói với Hỷ Thước: “ không phải nói là lão gia đi tiếp đãi khách sao?”.Bên kia Đỗ di nương mặt cũng trắng bệch, lập tức kéo Tô Mạt xuống ghế. Bên ngoài Xuân Mai bọn họ bận rộn thu dọn, cầm chổi lông gà phủi phủi, dùng khăn sạch lau nền nhà, liền tách miệng lư hương hình thú ra bỏ thêm hai cục hương liệu vô.Tô Mạt kinh ngạc thầm nghĩ: Làm cái gì vậy? khinh các nàng bẩn sao?Quốc công phu nhân liên tục căn dặn: “ Nhanh , lẹ lên, đưa bọn họ ra hậu viện, tránh cho lão gia tức giận.”

“ Đủ rồi !”

Trên giường sưởi phu nhân mở bừng mắt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén nhìn Đỗ di nương.

Hỷ Thước tiến đến đỡ Tô Mạt đứng dậy, thay Quốc công phu nhân trách mắng: “ Đỗ di nương càng ngày càng hồ đồ rồi, tứ tiểu thư tốt xấu gì cũng là
chủ tử, nhưng ngươi sao lại có thể xô xô đẩy đẩy, nếu làm bị thương tiểu thư, chẳng phải sẽ tổn hại đến thể diện của phu nhân hay sao?”

Hỷ Thước nói chuyện hợp lý, rất được Quốc công phu nhân yêu thích, phu
nhân nhẹ gật đầu, nhìn Tô Mạt: “ tứ nha đầu, đến đây nào, để ta nhìn
chút.”

Tô Mạt làm ra bộ dáng sợ sệt, nhút nhát rụt rè nhìn nàng
ta, lúc này không được tỏ ra thông minh lanh lợi, không thì chính là tự
mình tìm phiền phức. Nàng tỏ vẻ rất sợ người lớn, đại phu nhân không để
nàng vào mắt, nàng sẽ an toàn.

Quả nhiên Quốc công phu nhân khe
khẽ thở dài, vô cùng thương xót nói: “ Nha đầu đáng thương, ngươi chịu
khổ rồi.”. Nàng nhìn qua nha hoàn bên cạnh, “ Xuân Mai, đem bánh trái
cho tứ tiểu thư ăn.”

Xuân Mai lập tức lấy điểm tâm đặt trên bàn,
Hỷ Thước ngay tức khắc bế Tô Mạt lên ngồi trên ghế, lấy một nắm kẹo đưa
cho nàng. Quốc công phu nhân nhìn vào trán Tô Mạt, lai sai người đem
thuốc tới, nàng tự mình giúp Tô Mạt.

Tô Mạt bộ dạng bất ngờ được sủng sinh ra khiếp sợ, cúi đầu nói : “ Cảm ơn phu nhân!”

Bộ dạng của Quốc công phu nhân thương xót, thở dài: “ Kể ra thì, ta cũng
rất muốn cưng chìu các ngươi, cũng trách ngươi, đứa nhỏ này mệnh khổ,
sao lại để lão gia khó chịu a.”

Tô Mạt thầm nghĩ, bản thân sao
lại khiến cho lão gia khó chịu a, dù sao thì ông ta cũng là cha của cái
thân thể này, một nữ nhi nhỏ bé sao lại khiến cha mình khó chịu đây?
Chẳng qua chính là vì Di nương không được sủng ái, đứa nhỏ cũng bị liên
lụy theo.

Đang nói thì bên ngoài có tiểu nha đầu chạy lại hồi báo, “ phu nhân, lão gia đang tới đây.”

Quốc công phu nhân kêu một tiếng, nói với Hỷ Thước: “ không phải nói là lão gia đi tiếp đãi khách sao?”.

Bên kia Đỗ di nương mặt cũng trắng bệch, lập tức kéo Tô Mạt xuống ghế. Bên ngoài Xuân Mai bọn họ bận rộn thu dọn, cầm chổi lông gà phủi phủi, dùng khăn sạch lau nền nhà, liền tách miệng lư hương hình thú ra bỏ thêm hai cục hương liệu vô.

Tô Mạt kinh ngạc thầm nghĩ: Làm cái gì vậy? khinh các nàng bẩn sao?

Quốc công phu nhân liên tục căn dặn: “ Nhanh , lẹ lên, đưa bọn họ ra hậu viện, tránh cho lão gia tức giận.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “ Đủ rồi !”Trên giường sưởi phu nhân mở bừng mắt, ánh mắt bỗng nhiên sắc bén nhìn Đỗ di nương.Hỷ Thước tiến đến đỡ Tô Mạt đứng dậy, thay Quốc công phu nhân trách mắng: “ Đỗ di nương càng ngày càng hồ đồ rồi, tứ tiểu thư tốt xấu gì cũng là chủ tử, nhưng ngươi sao lại có thể xô xô đẩy đẩy, nếu làm bị thương tiểu thư, chẳng phải sẽ tổn hại đến thể diện của phu nhân hay sao?”Hỷ Thước nói chuyện hợp lý, rất được Quốc công phu nhân yêu thích, phu nhân nhẹ gật đầu, nhìn Tô Mạt: “ tứ nha đầu, đến đây nào, để ta nhìn chút.”Tô Mạt làm ra bộ dáng sợ sệt, nhút nhát rụt rè nhìn nàng ta, lúc này không được tỏ ra thông minh lanh lợi, không thì chính là tự mình tìm phiền phức. Nàng tỏ vẻ rất sợ người lớn, đại phu nhân không để nàng vào mắt, nàng sẽ an toàn.Quả nhiên Quốc công phu nhân khe khẽ thở dài, vô cùng thương xót nói: “ Nha đầu đáng thương, ngươi chịu khổ rồi.”. Nàng nhìn qua nha hoàn bên cạnh, “ Xuân Mai, đem bánh trái cho tứ tiểu thư ăn.”Xuân Mai lập tức lấy điểm tâm đặt trên bàn, Hỷ Thước ngay tức khắc bế Tô Mạt lên ngồi trên ghế, lấy một nắm kẹo đưa cho nàng. Quốc công phu nhân nhìn vào trán Tô Mạt, lai sai người đem thuốc tới, nàng tự mình giúp Tô Mạt.Tô Mạt bộ dạng bất ngờ được sủng sinh ra khiếp sợ, cúi đầu nói : “ Cảm ơn phu nhân!”Bộ dạng của Quốc công phu nhân thương xót, thở dài: “ Kể ra thì, ta cũng rất muốn cưng chìu các ngươi, cũng trách ngươi, đứa nhỏ này mệnh khổ, sao lại để lão gia khó chịu a.”Tô Mạt thầm nghĩ, bản thân sao lại khiến cho lão gia khó chịu a, dù sao thì ông ta cũng là cha của cái thân thể này, một nữ nhi nhỏ bé sao lại khiến cha mình khó chịu đây? Chẳng qua chính là vì Di nương không được sủng ái, đứa nhỏ cũng bị liên lụy theo.Đang nói thì bên ngoài có tiểu nha đầu chạy lại hồi báo, “ phu nhân, lão gia đang tới đây.”Quốc công phu nhân kêu một tiếng, nói với Hỷ Thước: “ không phải nói là lão gia đi tiếp đãi khách sao?”.Bên kia Đỗ di nương mặt cũng trắng bệch, lập tức kéo Tô Mạt xuống ghế. Bên ngoài Xuân Mai bọn họ bận rộn thu dọn, cầm chổi lông gà phủi phủi, dùng khăn sạch lau nền nhà, liền tách miệng lư hương hình thú ra bỏ thêm hai cục hương liệu vô.Tô Mạt kinh ngạc thầm nghĩ: Làm cái gì vậy? khinh các nàng bẩn sao?Quốc công phu nhân liên tục căn dặn: “ Nhanh , lẹ lên, đưa bọn họ ra hậu viện, tránh cho lão gia tức giận.”

Chương 16: Chỉnh Đỗ Di nương (8)