Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 41: Độc kế của Vương phu nhân (2)

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ánh mắt của Vương phu nhân lạnh như băng:" Xem ra nếu ta không thị uy các ngươi lại tưởng ta dễ bị hà hiếp, muốn trèo đầu cưỡi cổ ta cả rồi !"Hỉ Thước lên tiếng khuyên nhủ : " Phu nhân, trước hết người nên bình tĩnh lại. Tam tiểu thư được lão gia nuông chiều đến hư hỏng rồi. Nếu phu nhân đấu đá với nàng ta nhất định sẽ bị lão gia khiển trách."Vương phu nhân gật đầu đồng ý, " Đúng là như vậy thật, theo ta thấy Tứ nha đầu là đứa hiểu chuyện, lá gan cũng lớn lắm. Phải để nàng ta ra bên ngoài nhiều một chút để cho người khác thấy một đứa được nuông chiều quan tâm , một đứa lại không có ai dạy dỗ, nhưng lại khác biệt đến vậy!"Hỉ Thước cười cười rồi đỡ Vương phu nhân lên giường.Tâm địa của Đại phu nhân nàng ta hoàn toàn hiểu rõ, cái này có thể gọi là toạ sơn quan hổ đấu, chính là kéo Tứ tiểu về phe mình, sau đó để Tứ tiểu thư cùng Tam tiểu thư đấu đá lẫn nhau, coi như cũng có kịch vui để xem .Sang ngày hôm sau, lúc trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài cửa sổ mọi thứ còn bị phủ bởi một lớp sương mờ nhạt thì Tô Mạt đã tỉnh dậy, nàng cảm thấy cổ họng khô cứng nên kéo chăn qua một bên để dậy uống nước.Vì Đỗ di nương ngủ trong phòng nàng nên Trương mụ mụ và nha đầu Trực Dạ tạm thời ngủ bên ngoài phòng. Nàng hắng giọng gọi một tiếng nhưng không có ai trả lời nên bèn nghĩ tự mình đi lấy thì hơn, đột nhiên đâu đó vẳng lại tiếng rì rầm.Thì ra là có người đang thì thầm lẩm bẩm gì đó, âm thanh nghe không được rõ cho lắm, nàng cố gắng lắng nghe thật kỹ, thì ra là Đỗ di nương đang cầu nguyện. Tô Mạt nghe loáng thoáng thấy nàng ta nói nhiều lắm, cái gì mà cầu lão thiên gia ban phước cho con gái của ta có thể sống lâu trăm tuổi , cái gì mà ban phước cho nó có cuộc sống phú quý giàu có, ban phước cho nó hưởng được sự sủng ái của phụ thân, tránh xa mấy con hồ ly yêu quái đừng để bị ám hại gì gì đó .Tô Mạt khẽ cười, xem ra Đỗ di nương này rất thương yêu con gái của mình, tuy rằng mấy ngày trước nàng ta đã làm ra không ít chuyện xấu nhưng cũng đã bị lão gia xử phạt. Bây giờ xem ra nàng ta rất quan tâm đến nàng, sự tức giận của Tô Mạt dường như đã giảm đi phần nào, có lẽ nay mai nên tìm vài người đến sửa sang lại chỗ này để nàng ta khỏi phải chịu cực khổ." Di nương , ta khát rồi !" Tô Mạt nói khẽ.Đỗ di nương giật mình, nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, hoang mang đứng dậy, trên gương mặt vẫn còn hiện lên chút hốt hoảng:" Ngươi, tại sao ngươi lại ra đây ?"Tô Mạt ngồi cạnh giường, nhẹ giọng nói :"Ta khát!"Đỗ di nương trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ như chưa hiểu nàng đang nói gì mà vẫn còn ngơ ngác trong nỗi hốt hoảng .Lúc này Hạ Vũ ở bên ngoài nghe thấy được liền lập tức khoát áo bước vào: " Di nương đang ngơ ngác cái gì thế, tiểu thư chỉ muốn uống một cốc trà thôi mà."Hạ Vũ bước đến bên cạnh bàn, lấy bình trà sứ từ trong bình giữ ấm ra, rót cho Tô Mạt một ly nước ấm.

Ánh mắt của Vương phu nhân lạnh như băng:" Xem ra nếu ta không thị uy các ngươi lại tưởng ta
dễ bị hà hiếp, muốn trèo đầu cưỡi cổ ta cả rồi !"

Hỉ
Thước lên tiếng khuyên nhủ : " Phu nhân, trước hết người nên bình tĩnh
lại. Tam tiểu thư được lão gia nuông chiều đến hư hỏng rồi. Nếu phu nhân đấu đá với nàng ta nhất định sẽ bị lão gia khiển trách."

Vương phu nhân gật đầu đồng ý, " Đúng là như vậy thật, theo ta thấy Tứ
nha đầu là đứa hiểu chuyện, lá gan cũng lớn lắm. Phải để nàng ta ra bên
ngoài nhiều một chút để cho người khác thấy một đứa được nuông chiều
quan tâm , một đứa lại không có ai dạy dỗ, nhưng lại khác biệt đến vậy!"

Hỉ Thước cười cười rồi đỡ Vương phu nhân lên giường.

Tâm địa của Đại phu nhân nàng ta hoàn toàn hiểu rõ, cái này có thể gọi
là toạ sơn quan hổ đấu, chính là kéo Tứ tiểu về phe mình, sau đó để Tứ
tiểu thư cùng Tam tiểu thư đấu đá lẫn nhau, coi như cũng có kịch vui để
xem .

Sang ngày hôm sau, lúc trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài cửa
sổ mọi thứ còn bị phủ bởi một lớp sương mờ nhạt thì Tô Mạt đã tỉnh dậy, nàng cảm thấy cổ họng khô cứng nên kéo chăn qua một bên để dậy uống
nước.

Vì Đỗ di nương ngủ trong phòng nàng nên Trương mụ mụ và
nha đầu Trực Dạ tạm thời ngủ bên ngoài phòng. Nàng hắng giọng gọi một
tiếng nhưng không có ai trả lời nên bèn nghĩ tự mình đi lấy thì hơn, đột nhiên đâu đó vẳng lại tiếng rì rầm.

Thì ra là có người
đang thì thầm lẩm bẩm gì đó, âm thanh nghe không được rõ cho lắm, nàng
cố gắng lắng nghe thật kỹ, thì ra là Đỗ di nương đang cầu nguyện. Tô Mạt nghe loáng thoáng thấy nàng ta nói nhiều lắm, cái gì mà cầu lão thiên
gia ban phước cho con gái của ta có thể sống lâu trăm tuổi , cái gì mà
ban phước cho nó có cuộc sống phú quý giàu có, ban phước cho nó hưởng
được sự sủng ái của phụ thân, tránh xa mấy con hồ ly yêu quái đừng để bị ám hại gì gì đó .

Tô Mạt khẽ cười, xem ra Đỗ di nương
này rất thương yêu con gái của mình, tuy rằng mấy ngày trước nàng ta đã
làm ra không ít chuyện xấu nhưng cũng đã bị lão gia xử phạt. Bây giờ xem ra nàng ta rất quan tâm đến nàng, sự tức giận của Tô Mạt dường như đã
giảm đi phần nào, có lẽ nay mai nên tìm vài người đến sửa sang lại chỗ
này để nàng ta khỏi phải chịu cực khổ.

" Di nương , ta khát rồi !" Tô Mạt nói khẽ.

Đỗ di nương giật mình, nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, hoang mang đứng dậy, trên gương mặt vẫn còn hiện lên chút hốt hoảng:" Ngươi, tại sao ngươi
lại ra đây ?"

Tô Mạt ngồi cạnh giường, nhẹ giọng nói :"Ta khát!"

Đỗ di nương trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ như chưa hiểu nàng đang nói gì mà vẫn còn ngơ ngác trong nỗi hốt hoảng .

Lúc này Hạ Vũ ở bên ngoài nghe thấy được liền lập tức khoát áo bước vào: "
Di nương đang ngơ ngác cái gì thế, tiểu thư chỉ muốn uống một cốc trà
thôi mà."

Hạ Vũ bước đến bên cạnh bàn, lấy bình trà sứ từ trong bình giữ ấm ra, rót cho Tô Mạt một ly nước ấm.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ánh mắt của Vương phu nhân lạnh như băng:" Xem ra nếu ta không thị uy các ngươi lại tưởng ta dễ bị hà hiếp, muốn trèo đầu cưỡi cổ ta cả rồi !"Hỉ Thước lên tiếng khuyên nhủ : " Phu nhân, trước hết người nên bình tĩnh lại. Tam tiểu thư được lão gia nuông chiều đến hư hỏng rồi. Nếu phu nhân đấu đá với nàng ta nhất định sẽ bị lão gia khiển trách."Vương phu nhân gật đầu đồng ý, " Đúng là như vậy thật, theo ta thấy Tứ nha đầu là đứa hiểu chuyện, lá gan cũng lớn lắm. Phải để nàng ta ra bên ngoài nhiều một chút để cho người khác thấy một đứa được nuông chiều quan tâm , một đứa lại không có ai dạy dỗ, nhưng lại khác biệt đến vậy!"Hỉ Thước cười cười rồi đỡ Vương phu nhân lên giường.Tâm địa của Đại phu nhân nàng ta hoàn toàn hiểu rõ, cái này có thể gọi là toạ sơn quan hổ đấu, chính là kéo Tứ tiểu về phe mình, sau đó để Tứ tiểu thư cùng Tam tiểu thư đấu đá lẫn nhau, coi như cũng có kịch vui để xem .Sang ngày hôm sau, lúc trời mới tờ mờ sáng, bên ngoài cửa sổ mọi thứ còn bị phủ bởi một lớp sương mờ nhạt thì Tô Mạt đã tỉnh dậy, nàng cảm thấy cổ họng khô cứng nên kéo chăn qua một bên để dậy uống nước.Vì Đỗ di nương ngủ trong phòng nàng nên Trương mụ mụ và nha đầu Trực Dạ tạm thời ngủ bên ngoài phòng. Nàng hắng giọng gọi một tiếng nhưng không có ai trả lời nên bèn nghĩ tự mình đi lấy thì hơn, đột nhiên đâu đó vẳng lại tiếng rì rầm.Thì ra là có người đang thì thầm lẩm bẩm gì đó, âm thanh nghe không được rõ cho lắm, nàng cố gắng lắng nghe thật kỹ, thì ra là Đỗ di nương đang cầu nguyện. Tô Mạt nghe loáng thoáng thấy nàng ta nói nhiều lắm, cái gì mà cầu lão thiên gia ban phước cho con gái của ta có thể sống lâu trăm tuổi , cái gì mà ban phước cho nó có cuộc sống phú quý giàu có, ban phước cho nó hưởng được sự sủng ái của phụ thân, tránh xa mấy con hồ ly yêu quái đừng để bị ám hại gì gì đó .Tô Mạt khẽ cười, xem ra Đỗ di nương này rất thương yêu con gái của mình, tuy rằng mấy ngày trước nàng ta đã làm ra không ít chuyện xấu nhưng cũng đã bị lão gia xử phạt. Bây giờ xem ra nàng ta rất quan tâm đến nàng, sự tức giận của Tô Mạt dường như đã giảm đi phần nào, có lẽ nay mai nên tìm vài người đến sửa sang lại chỗ này để nàng ta khỏi phải chịu cực khổ." Di nương , ta khát rồi !" Tô Mạt nói khẽ.Đỗ di nương giật mình, nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, hoang mang đứng dậy, trên gương mặt vẫn còn hiện lên chút hốt hoảng:" Ngươi, tại sao ngươi lại ra đây ?"Tô Mạt ngồi cạnh giường, nhẹ giọng nói :"Ta khát!"Đỗ di nương trừng mắt nhìn nàng, tựa hồ như chưa hiểu nàng đang nói gì mà vẫn còn ngơ ngác trong nỗi hốt hoảng .Lúc này Hạ Vũ ở bên ngoài nghe thấy được liền lập tức khoát áo bước vào: " Di nương đang ngơ ngác cái gì thế, tiểu thư chỉ muốn uống một cốc trà thôi mà."Hạ Vũ bước đến bên cạnh bàn, lấy bình trà sứ từ trong bình giữ ấm ra, rót cho Tô Mạt một ly nước ấm.

Chương 41: Độc kế của Vương phu nhân (2)