Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 51: Cấu kết làm việc xấu
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt trong lòng cười lạnh, lẽ nào nàng lại muốn nhìn thấy hắn sao!Nếu như không phải muốn mưu cầu một cuộc sống yên ổn, nàng sẽ không tiếp cận hắn như hiện tại.Đợi đến khi nàng lớn hơn một chút, muốn nàng nhìn mặt hắn ? đừng mơ tưởng!Tô Nhân Vũ nhìn nàng chốc lát thần sắc cực kì phức tạp, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói với đại phu nhân : " Ngươi mắc bệnh thì nghỉ ngơi đi, ta sẽ để Lâm Di nương tạm thời quản lý việc trong phủ, Hinh Nhi cũng không cần đến thỉnh an nữa."Nói xong cũng không liếc mắt tới Tô Mạt, dường như không có đứa nữ nhi này, quay lưng đi ngay.Tô Mạt bĩu môi, cười lạnh, vốn là chẳng để tâm.Lúc này biểu tình trên mặt đại phu nhân bi thương đến cực điểm.Dương Di nương ở bên cạnh hầu hạ, vội vàng đưa nước cho nàng ta uống : " Phu nhân, đừng đau buồn, lão gia thương xót phu nhân, dưỡng bệnh khỏe lại, mọi chuyện sẽ y như lúc trước thôi."Vương phu nhân cười lạnh, nhìn nàng ta một cái : " Ngươi sao lại vô dụng vậy chứ, trong nhà này, ngươi không biết quản lý sao? Ta vốn là có ý định để ngươi giúp ta."Dương Di nương cúi đầu, nằng nặc nói : " Phu nhân, nô tỳ vốn là rất đần độn, với lại nàng ta cũng với tam……." Nàng ta cắn môi, không dám nói tiếp.Vương phu nhân trừng mắt với nàng ta “ Biết gì mau nói ra?”Dương Di nương đảo con ngươi một vòng, muốn nói lại thôi.Tô Mạt nhìn ra nàng ta có bí mật nói với phu nhân, lúc này nên biết phải lui ra. Nhưng nàng lại sợ lộ ra mình quá thông minh, lại khiến Vương phu nhân nghi kị, đành phải ngốc nghếch đứng ở đó, bày ra bộ dạng trong mắt còn hiện ra khao khát muốn được phu nhân ôm.Vương phu nhân cười hiền “ Trương mụ mụ bế tứ tiểu thư quay về viện, hôm nay về phòng dùng cơm đi.”Trương mụ mụ tuân lệnh, bế Tô Mạt lên, nàng không quên tạm biệt phu nhân.Đợi bọn họ đi hết, phu nhân cười nói : " Tứ nha đầu thật hiểu chuyện."Dương Di nương thấp giọng nói : " Lâm Di nương đã đi qua viện của tam tiểu thư, nói không ít lời tốt đẹp, trong đó có…….."Phu nhân rùng mình “ Bọn họ nói cái gì?”Dương Di nương nói : " Ta cũng là đem cả thân mình dán lên cửa mới nghe được chút tin này. Lâm Di nương đuổi người hầu xuống hết, một mình chăm sóc tam tiểu thư, bảo nàng ta giả bệnh, vừa có thể khiến lão gia quan tâm, lại có thể làm cho phu nhân không khống chế được nàng. Tam tiểu thư chỉ là đứa nhỏ, đương nhiên ai xúi thế nào thì tin thế đó."
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, lẽ nào nàng lại muốn nhìn thấy hắn sao!
Nếu như không phải muốn mưu cầu một cuộc sống yên ổn, nàng sẽ không tiếp cận hắn như hiện tại.
Đợi đến khi nàng lớn hơn một chút, muốn nàng nhìn mặt hắn ? đừng mơ tưởng!
Tô Nhân Vũ nhìn nàng chốc lát thần sắc cực kì phức tạp, đột nhiên hừ lạnh
một tiếng, nói với đại phu nhân : " Ngươi mắc bệnh thì nghỉ ngơi đi, ta
sẽ để Lâm Di nương tạm thời quản lý việc trong phủ, Hinh Nhi cũng không
cần đến thỉnh an nữa."
Nói xong cũng không liếc mắt tới Tô Mạt, dường như không có đứa nữ nhi này, quay lưng đi ngay.
Tô Mạt bĩu môi, cười lạnh, vốn là chẳng để tâm.
Lúc này biểu tình trên mặt đại phu nhân bi thương đến cực điểm.
Dương Di nương ở bên cạnh hầu hạ, vội vàng đưa nước cho nàng ta uống : " Phu
nhân, đừng đau buồn, lão gia thương xót phu nhân, dưỡng bệnh khỏe lại,
mọi chuyện sẽ y như lúc trước thôi."
Vương phu nhân cười lạnh,
nhìn nàng ta một cái : " Ngươi sao lại vô dụng vậy chứ, trong nhà này,
ngươi không biết quản lý sao? Ta vốn là có ý định để ngươi giúp ta."
Dương Di nương cúi đầu, nằng nặc nói : " Phu nhân, nô tỳ vốn là rất đần độn,
với lại nàng ta cũng với tam……." Nàng ta cắn môi, không dám nói tiếp.
Vương phu nhân trừng mắt với nàng ta “ Biết gì mau nói ra?”
Dương Di nương đảo con ngươi một vòng, muốn nói lại thôi.
Tô Mạt nhìn ra nàng ta có bí mật nói với phu nhân, lúc này nên biết phải
lui ra. Nhưng nàng lại sợ lộ ra mình quá thông minh, lại khiến Vương
phu nhân nghi kị, đành phải ngốc nghếch đứng ở đó, bày ra bộ dạng trong
mắt còn hiện ra khao khát muốn được phu nhân ôm.
Vương phu nhân cười hiền “ Trương mụ mụ bế tứ tiểu thư quay về viện, hôm nay về phòng dùng cơm đi.”
Trương mụ mụ tuân lệnh, bế Tô Mạt lên, nàng không quên tạm biệt phu nhân.
Đợi bọn họ đi hết, phu nhân cười nói : " Tứ nha đầu thật hiểu chuyện."
Dương Di nương thấp giọng nói : " Lâm Di nương đã đi qua viện của tam tiểu thư, nói không ít lời tốt đẹp, trong đó có…….."
Phu nhân rùng mình “ Bọn họ nói cái gì?”
Dương Di nương nói : " Ta cũng là đem cả thân mình dán lên cửa mới nghe được
chút tin này. Lâm Di nương đuổi người hầu xuống hết, một mình chăm sóc
tam tiểu thư, bảo nàng ta giả bệnh, vừa có thể khiến lão gia quan tâm,
lại có thể làm cho phu nhân không khống chế được nàng. Tam tiểu thư chỉ
là đứa nhỏ, đương nhiên ai xúi thế nào thì tin thế đó."
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt trong lòng cười lạnh, lẽ nào nàng lại muốn nhìn thấy hắn sao!Nếu như không phải muốn mưu cầu một cuộc sống yên ổn, nàng sẽ không tiếp cận hắn như hiện tại.Đợi đến khi nàng lớn hơn một chút, muốn nàng nhìn mặt hắn ? đừng mơ tưởng!Tô Nhân Vũ nhìn nàng chốc lát thần sắc cực kì phức tạp, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nói với đại phu nhân : " Ngươi mắc bệnh thì nghỉ ngơi đi, ta sẽ để Lâm Di nương tạm thời quản lý việc trong phủ, Hinh Nhi cũng không cần đến thỉnh an nữa."Nói xong cũng không liếc mắt tới Tô Mạt, dường như không có đứa nữ nhi này, quay lưng đi ngay.Tô Mạt bĩu môi, cười lạnh, vốn là chẳng để tâm.Lúc này biểu tình trên mặt đại phu nhân bi thương đến cực điểm.Dương Di nương ở bên cạnh hầu hạ, vội vàng đưa nước cho nàng ta uống : " Phu nhân, đừng đau buồn, lão gia thương xót phu nhân, dưỡng bệnh khỏe lại, mọi chuyện sẽ y như lúc trước thôi."Vương phu nhân cười lạnh, nhìn nàng ta một cái : " Ngươi sao lại vô dụng vậy chứ, trong nhà này, ngươi không biết quản lý sao? Ta vốn là có ý định để ngươi giúp ta."Dương Di nương cúi đầu, nằng nặc nói : " Phu nhân, nô tỳ vốn là rất đần độn, với lại nàng ta cũng với tam……." Nàng ta cắn môi, không dám nói tiếp.Vương phu nhân trừng mắt với nàng ta “ Biết gì mau nói ra?”Dương Di nương đảo con ngươi một vòng, muốn nói lại thôi.Tô Mạt nhìn ra nàng ta có bí mật nói với phu nhân, lúc này nên biết phải lui ra. Nhưng nàng lại sợ lộ ra mình quá thông minh, lại khiến Vương phu nhân nghi kị, đành phải ngốc nghếch đứng ở đó, bày ra bộ dạng trong mắt còn hiện ra khao khát muốn được phu nhân ôm.Vương phu nhân cười hiền “ Trương mụ mụ bế tứ tiểu thư quay về viện, hôm nay về phòng dùng cơm đi.”Trương mụ mụ tuân lệnh, bế Tô Mạt lên, nàng không quên tạm biệt phu nhân.Đợi bọn họ đi hết, phu nhân cười nói : " Tứ nha đầu thật hiểu chuyện."Dương Di nương thấp giọng nói : " Lâm Di nương đã đi qua viện của tam tiểu thư, nói không ít lời tốt đẹp, trong đó có…….."Phu nhân rùng mình “ Bọn họ nói cái gì?”Dương Di nương nói : " Ta cũng là đem cả thân mình dán lên cửa mới nghe được chút tin này. Lâm Di nương đuổi người hầu xuống hết, một mình chăm sóc tam tiểu thư, bảo nàng ta giả bệnh, vừa có thể khiến lão gia quan tâm, lại có thể làm cho phu nhân không khống chế được nàng. Tam tiểu thư chỉ là đứa nhỏ, đương nhiên ai xúi thế nào thì tin thế đó."