Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 62: Theo đúng chủ tử là điều quan trọng
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hạ Vũ trở về thấy Hoàng Oanh trong nhà đang guồng chỉ, Tô Mạt đang nằm bò trên giường nhỏ ngủ, trên người còn đắp tấm thảm thêu hoa hơi cũ.Hạ Vũ móc ra một túi tiền đặt trên bàn “ Phu nhân tù bi, nói dù thế nào cũng không thể ủy khuất mọi người, kêu ta lấy tiền về. Ai lĩnh ít tiền công, thì bù vào không để thiếu.”Hoàng Oanh gấp gáp nói : " "Phu nhân nhân từ như vậy, chúng ta càng càng không thể không có sĩ diện. Vẫn là giữ lại. Để lại trong viện, nói không chừng có lúc cần dùng, tiểu thư cũng có lúc cần phải quan hệ, mua lễ vật tặng người khác, quá giản dị cũng sẽ khiến người khác lời ra lời vô.”Hạ Vũ nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói : " Nhà ngươi không phải đang thiếu tiền sao? Đem phần của ngươi lấy đi."Hoàng Oanh chỉ cười “ Nếu đã bán ta đi, ta không chỉ mãi nghĩ đến họ. thiện lương đương nhiên nên lo nghĩ cho tiểu thư và phu nhân. Bọn họ đành xếp sau vậy.”Hạ Vũ cúi đầu, xem ra phu nhân đoán không sai, Hoàng Oanh nha đầu này, luôn oán hận trong nhà, bị gia đình bán đi, còn phải đem tiền về nhà, bản thân không dám tiêu pha gì, lại cũng không có đồng nào quan hệ với quản gia mụ mụ, chịu vất vả vài năm vô ích, cũng là tứ tiểu thư đến mới theo nàng ta.Trong lòng nha đầu này đương nhiên sẽ cảm kích phu nhân, muốn giúp phu nhân giám sát tứ tiểu thư.Hạ Vũ yên tâm hơn, muốn tìm thờ gian nào đó bẩm với phu nhân cần lo lắng phía bên này.Qua mấy ngày, lúc hoa đào nở rộ, Tô Nhân Vũ dẫn gia quyến đi Lăng Hư quan cầu phúc thưởng hoa đào, hy vọng mượn cơ hội này xung hỷ, khiến tam tiểu thư hết bệnh.Phu nhân thân thể không tốt không đi, chỉ để các tiểu thư đi theo, để Dương di nương Lâm di nương đi theo thu xếp mọi chuyện.Tô Mạt lúc đi thỉnh an phu nhân, Hồ đại phu cũng ở đó.Tô Mạt ngoan ngoãn chào ông ta, Hồ đại phu cười nói với nàng : " Tứ tiểu thư cũng đi Lăng Hư quan sao? Đúng lúc lão phu cũng muốn đưa thê tử nữ nhi cùng đi, đến lúc đó có thể bái phỏng tiểu thư. "Tô Mạt thấy rất vui.Hồ đại phu viết toa thuốc : " Phu nhân không có gì đáng lo, chỉ là có chút hỏa khí tích tụ trong người, chỉ cần thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi sẽ hết."Vương phu nhân dẫn Hồ đại phu đi lĩnh tiền, sau đó nói với Tô Mạt : " Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Hạ Vũ trở về thấy
Hoàng Oanh trong nhà đang guồng chỉ, Tô Mạt đang nằm bò trên giường nhỏ
ngủ, trên người còn đắp tấm thảm thêu hoa hơi cũ.
Hạ Vũ móc ra
một túi tiền đặt trên bàn “ Phu nhân tù bi, nói dù thế nào cũng không
thể ủy khuất mọi người, kêu ta lấy tiền về. Ai lĩnh ít tiền công, thì bù vào không để thiếu.”
Hoàng Oanh gấp gáp nói : " "Phu nhân nhân
từ như vậy, chúng ta càng càng không thể không có sĩ diện. Vẫn là giữ
lại. Để lại trong viện, nói không chừng có lúc cần dùng, tiểu thư cũng
có lúc cần phải quan hệ, mua lễ vật tặng người khác, quá giản dị cũng sẽ khiến người khác lời ra lời vô.”
Hạ Vũ nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói : " Nhà ngươi không phải đang thiếu tiền sao? Đem phần của ngươi lấy đi."
Hoàng Oanh chỉ cười “ Nếu đã bán ta đi, ta không chỉ mãi nghĩ đến họ. thiện
lương đương nhiên nên lo nghĩ cho tiểu thư và phu nhân. Bọn họ đành xếp
sau vậy.”
Hạ Vũ cúi đầu, xem ra phu nhân đoán không sai, Hoàng
Oanh nha đầu này, luôn oán hận trong nhà, bị gia đình bán đi, còn phải
đem tiền về nhà, bản thân không dám tiêu pha gì, lại cũng không có đồng
nào quan hệ với quản gia mụ mụ, chịu vất vả vài năm vô ích, cũng là tứ
tiểu thư đến mới theo nàng ta.
Trong lòng nha đầu này đương nhiên sẽ cảm kích phu nhân, muốn giúp phu nhân giám sát tứ tiểu thư.
Hạ Vũ yên tâm hơn, muốn tìm thờ gian nào đó bẩm với phu nhân cần lo lắng phía bên này.
Qua mấy ngày, lúc hoa đào nở rộ, Tô Nhân Vũ dẫn gia quyến đi Lăng Hư quan
cầu phúc thưởng hoa đào, hy vọng mượn cơ hội này xung hỷ, khiến tam tiểu thư hết bệnh.
Phu nhân thân thể không tốt không đi, chỉ để các tiểu thư đi theo, để Dương di nương Lâm di nương đi theo thu xếp mọi chuyện.
Tô Mạt lúc đi thỉnh an phu nhân, Hồ đại phu cũng ở đó.
Tô Mạt ngoan ngoãn chào ông ta, Hồ đại phu cười nói với nàng : " Tứ tiểu
thư cũng đi Lăng Hư quan sao? Đúng lúc lão phu cũng muốn đưa thê tử nữ
nhi cùng đi, đến lúc đó có thể bái phỏng tiểu thư. "
Tô Mạt thấy rất vui.
Hồ đại phu viết toa thuốc : " Phu nhân không có gì đáng lo, chỉ là có chút hỏa khí tích tụ trong người, chỉ cần thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi sẽ
hết."
Vương phu nhân dẫn Hồ đại phu đi lĩnh tiền, sau đó nói với Tô Mạt : " Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hạ Vũ trở về thấy Hoàng Oanh trong nhà đang guồng chỉ, Tô Mạt đang nằm bò trên giường nhỏ ngủ, trên người còn đắp tấm thảm thêu hoa hơi cũ.Hạ Vũ móc ra một túi tiền đặt trên bàn “ Phu nhân tù bi, nói dù thế nào cũng không thể ủy khuất mọi người, kêu ta lấy tiền về. Ai lĩnh ít tiền công, thì bù vào không để thiếu.”Hoàng Oanh gấp gáp nói : " "Phu nhân nhân từ như vậy, chúng ta càng càng không thể không có sĩ diện. Vẫn là giữ lại. Để lại trong viện, nói không chừng có lúc cần dùng, tiểu thư cũng có lúc cần phải quan hệ, mua lễ vật tặng người khác, quá giản dị cũng sẽ khiến người khác lời ra lời vô.”Hạ Vũ nhìn nàng ta một cái, thấp giọng nói : " Nhà ngươi không phải đang thiếu tiền sao? Đem phần của ngươi lấy đi."Hoàng Oanh chỉ cười “ Nếu đã bán ta đi, ta không chỉ mãi nghĩ đến họ. thiện lương đương nhiên nên lo nghĩ cho tiểu thư và phu nhân. Bọn họ đành xếp sau vậy.”Hạ Vũ cúi đầu, xem ra phu nhân đoán không sai, Hoàng Oanh nha đầu này, luôn oán hận trong nhà, bị gia đình bán đi, còn phải đem tiền về nhà, bản thân không dám tiêu pha gì, lại cũng không có đồng nào quan hệ với quản gia mụ mụ, chịu vất vả vài năm vô ích, cũng là tứ tiểu thư đến mới theo nàng ta.Trong lòng nha đầu này đương nhiên sẽ cảm kích phu nhân, muốn giúp phu nhân giám sát tứ tiểu thư.Hạ Vũ yên tâm hơn, muốn tìm thờ gian nào đó bẩm với phu nhân cần lo lắng phía bên này.Qua mấy ngày, lúc hoa đào nở rộ, Tô Nhân Vũ dẫn gia quyến đi Lăng Hư quan cầu phúc thưởng hoa đào, hy vọng mượn cơ hội này xung hỷ, khiến tam tiểu thư hết bệnh.Phu nhân thân thể không tốt không đi, chỉ để các tiểu thư đi theo, để Dương di nương Lâm di nương đi theo thu xếp mọi chuyện.Tô Mạt lúc đi thỉnh an phu nhân, Hồ đại phu cũng ở đó.Tô Mạt ngoan ngoãn chào ông ta, Hồ đại phu cười nói với nàng : " Tứ tiểu thư cũng đi Lăng Hư quan sao? Đúng lúc lão phu cũng muốn đưa thê tử nữ nhi cùng đi, đến lúc đó có thể bái phỏng tiểu thư. "Tô Mạt thấy rất vui.Hồ đại phu viết toa thuốc : " Phu nhân không có gì đáng lo, chỉ là có chút hỏa khí tích tụ trong người, chỉ cần thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi sẽ hết."Vương phu nhân dẫn Hồ đại phu đi lĩnh tiền, sau đó nói với Tô Mạt : " Ngươi chuẩn bị xong chưa?"